Chương 2: Bị Mai Phục

Chương 2. Bị Mai Phục

Nếu như người nào đó khai khiếu thành công, hòan toàn có thể tìm quản sự tiến hành báo cáo, đối phương sẽ có cơ hội tham gia một dạng khảo hạch, một khi khảo hạch thành công sẽ đạt được tư cách trở thành đệ tử Tà Nguyệt cốc.

Thế nhưng trong số những quáng nô ở nơi này, chẳng có mấy người khai khiếu được.

Bọn họ lao động trong hoàn cảnh mờ tối cả ngày, đến ăn cơm còn không đủ no thì làm sao mà khai khiếu được?

Cho nên về cơ bản 99% quáng nô đều đã chấp nhận số mệnh, mỗi ngày chịu khó vất vả lao động chỉ vì một bữa cơm no.

Lục Diệp không có cảm tình gì với Huyền Thiên tông.

Dù sao hắn cũng vừa tới thế giới này thì tông môn đã bị diệt.

Nói nữa, hắn cũng không nhận ra những người trong tông kia.

Nhưng hắn lại không muốn trở thành đệ tử Tà Nguyệt cốc. Bọn họ vốn chẳng phải là thế lực chính đạo gì, chỉ nghe cái tên đã mang tới cho người ta một loại cảm giác tà ác, sớm muộn gì cũng lụi tàn.

Nhưng hắn cũng không thể cả đời cứ sống tạm ở nơi này làm quáng nô được.

Còn ra thể thống gì nữa?

Tốt xấu gì hắn cũng là nhân sĩ tinh anh của thời đại mới…

Làm người nếu không có mộng tưởng thì khác gì con cá ướp muối khô cong?

Cho nên trong một năm qua, hắn luôn cố gắng khai khiếu.

Mới đầu hắn cho rằng chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy Ảnh Tử thụ, cho nên thứ này sẽ cung cấp cho hắn một chút trợ giúp kỳ diệu nào đó.

Thế nhưng cho tới bây giờ, Ảnh Tử thụ này vẫn chỉ là một cái bóng, đừng nói tới chuyện trợ giúp, có đôi khi nó còn làm ảnh hưởng tới thị lực của hắn.

Lục Diệp cực kỳ hoài nghi có phải ánh mắt của hắn đã xảy ra vấn đề gì hay không?

Nghĩ tới đây, Lục Diệp chuyển qua một ngã rẽ, từ nơi xa xa vừa xuất hiện một đốm sáng nhỏ yếu.

Đó là một trong mấy cánh cửa ra vào hầm mỏ.

Hôm nay hắn thu hoạch rất tốt, sau khi nộp khoáng thạch trong sọt lên trên, hẳn là sẽ nhận được ba điểm cống hiến.

Tính cả lượng tích lũy từ mấy ngày trước đây, gần như trong tay hắn đã có được mười hai điểm rồi, có thể lấy ra hai điểm đổi hai cái màn thầu, mười điểm còn lại vừa vặn đủ để đổi một viên Khí Huyết đan.

Khí Huyết đan là một loại đan dược cấp thấp, cũng không phải thứ phụ trợ khai khiếu.

Nhưng nếu muốn khai khiếu, nhất định phải khiến khí huyết tràn đầy.

Dù Khí Huyết đan chỉ là đan dược cấp thấp nhưng nó lại thích hợp cho người chưa khai khiếu như Lục Diệp sử dụng.

Sở dĩ Tà Nguyệt cốc nguyện ý xuất ra Khí Huyết đan, cũng không phải thiện tâm phát tác chỉ vì bọn họ hiểu sâu sắc lòng người.

Mục đích chính khi bọn họ bán ra loại đan dược cấp thấp rẻ mạt này chính là có thể thông qua nó để gieo vào trong lòng người ta niềm hi vọng, từ đấy khiến bọn họ càng thêm cố gắng đào quáng.

Giống như Lục Diệp vậy… mỗi ngày đều rất cần cù.

Còn 30 trượng nữa là tới cửa ra vào hầm mò, Lục Diệp đưa mắt lơ đãng liếc qua một góc bên trái đằng trước, nơi đó có một tảng đá lớn vắt ngang.

Bước chân hắn không ngừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Cho đến khi cách tảng đá ấy chừng mười trượng, hắn mới buông sọt khoáng đang đeo phía sau lưng xuống, nắm thật chặt cuốc chim trong tay, lại lấy ra một khối đá có kích cỡ vừa phải từ trong sọt khoáng, thoáng ước lượng một chút.

Ngay sau đó, hắn bắt đầu chạy thật nhanh về phía tảng đá to kia.

Trước khi tới gần nó, Lục Diệp thoáng nghiêng người bước lướt qua, một cước đạp lên trên vách đá hầm mỏ, cả người mượn lực bắn ngược này để đáp xuống phía sau tảng đá lớn, thân thể linh hoạt tựa như một con báo săn mạnh mẽ.

Lúc này, có hai bóng người đang nửa ngồi ở phía sau tảng đá lớn, mượn nhờ tảng đá kia để che lấp thân hình, hồn nhiên không ngờ người tới lại phát hiện ra tung tích của mình.

Tới lúc bọn họ nghe được động tĩnh, cũng là lúc nhìn thấy Lục Diệp xuất hiện, dù muốn đứng dậy cũng không còn kịp nữa.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người, Lục Diệp trực tiếp ném viên đá trong tay ra, trúng chính giữa mũi một người trong đó, người kia lập tức kêu thảm một tiếng, ngã ngửa trên mặt đất, máu tươi phun khắp mặt.

Bàn tay cầm cuốc chim của Lục Diệp lại ra tay lần nữa.

Có điều lần này, hắn không thể đánh trúng người thứ hai, người kia phản ứng rất nhanh, đã kịp nghiêng đầu tránh thoát.

Chẳng qua, Lục Diệp đã nhanh nhẹn vọt tới trước mặt gã, một cước đạp xuống chính giữa bụng đối phương.

Khuôn mặt người này lập tức hiện lên vẻ đau đớn, ngã bay ra ngoài, quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm nước chua.

Lục Diệp cất bước tiến lên, một tay nắm chặt tóc của đối phương.

Sau khi hắn thấy rõ mặt mũi của hai người này, chỉ cười lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là hai huynh đệ các ngươi!"

Hắn nhận ra hai người này.