Nàng là ai?
Đột nhiên xuất hiện và rồi lại biến mất
Chúng ta đã từng gặp nhau đúng không?
Vị thiếu nữ với mái tóc màu khói
Đôi đồng tử màu vàng lóe sáng trong đêm tối
Như thẩm thấu tất cả vạn vật trên thế gian
Cướp đi những thứ quý giá nhất
Mang theo trái tim đã vẩn đục của họ
Nhẹ nhàng lướt qua theo những cơn gió
Nàng vẫn vô tư không hề hay biết
Về tôi lỗi của mình.
Họ muốn giam giữ nàng trong chiếc lồng sắt
Sự ích kỷ chỉ muốn nàng thuộc về một mình họ
Giấu nàng vào nơi sâu thẩm, không lối thoát
Nhưng rồi lại để vuột mất nàng trong tầm tay
Nàng giống như một ngọn gió vô hình
Vô tư lướt qua những song sắt
Lặng lẽ quét sạch tất cả bọn họ
Mạnh mẽ đẩy họ vào cơn cuồng phong tình ái
Rồi hiên ngang đánh gục họ
Nàng luôn biết cách làm người khác chú ý
Cho dù là cố tình hay vô tình
Lôi kéo họ vào những cạm bẫy vô hình
Âm thầm nhẫn tâm bỏ rơi họ.
Mái tóc tung bay trong gió
Thanh kiếm nắm chắc trong tay
Lưỡi kiếm xé gió, vạt áo tung bay
Nàng lại bước đến thế giới đen tối này lần nữa
Mang theo những chiếc lá rẻ quạt màu đỏ
Thật đẹp làm sao!
Chốn bình yên duy nhất cũng bị nàng cướp lấy
Họ không còn lối thoát
Nơi tâm tối nhất cũng bị nàng khuấy động
Ánh mắt của nàng như mời gọi họ
Hãy bước ra khỏi nơi ẩn náu
Quá khứ, hiện tại và tương lai
Đều do nàng nắm giữ…
Không ai biết vị thiếu nữ đó là ai?
Đến từ đâu?
Vị thiếu nữ với thanh kiếm bất định
Đứng dưới góc rẻ quạt
Lặng lẽ và cô độc…