Chương 4: Nhà trọ Hắc Mân

- Oa, chuyện này không hay lắm chứ, chúng ta mới quen. . . Ngươi chờ ta một chút, ta đi mua một cái, không, mua một hộp durex.

Gò má Tô Noãn Noãn thoáng bạo hồng:

- Mới không phải như ngươi nghĩ!

Đào Bảo nhìn Tô Noãn Noãn một chút, trong lòng thầm nghĩ:

- Quả nhiên, nữ nhân này xác thực còn đang ở giai đoạn sơ cấp xấu bụng Nữ Vương, bằng kinh nghiệm phán đoán, Tô Noãn Noãn này phỏng chừng là đang bắt chước người nào đó trong nhà trọ đi.

Lúc này, Tô Noãn Noãn bình tĩnh lại lại nói:

- Ta nghĩ chính là để ngươi hướng dẫn ta một chút bố cục căn phòng.

- A, ngươi không sợ ta nhân cơ hội xâm phạm ngươi?

Đào Bảo nói.

Tô Noãn Noãn cười cười nói:

- Dựa vào giác quan thứ sáu thần bí của nữ nhân, ta cũng không cảm thấy ngươi là nam nhân như vậy.

Đào Bảo khóe miệng giật giật:

- Được rồi.

Sau đó, Tô Noãn Noãn dẫn Đào Bảo tới trước mặt một chiếc xe con QQ, sau đó vỗ vỗ:

- Xe của ta.

Đào Bảo toát mồ hôi, một chiếc xe con QQ mà thôi, không cần kiêu ngạo như vậy chứ?

Song song, ấn tượng về Tô Noãn Noãn, Đào Bảo lại có chỗ cải thiện.

Kỳ thực dựa vào sắc đẹp của Tô Noãn Noãn, cùng với thân phận tốt nghiệp đại học 211, Tô Noãn Noãn hoàn toàn có thể ung dung leo lên mấy cái quan lại quyền quý ở thành phố Đông Hải, huy hoàng lên cao ngay trong tầm tay, nhưng Tô Noãn Noãn vẫn là có phẩm hạnh, cũng không có tùy ý theo "nước chảy bèo trôi".

- Đi thôi.

Đào Bảo ổn định lại tâm tình, gật gù.

Sau đó, Tô Noãn Noãn lái xe mang theo Đào Bảo đi tới một chỗ tiểu khu biệt thự.

Nơi này chính là tiểu khu biệt thự tiếng tăm lừng lẫy tại thành phố Đông Hải, tên gọi Rancho Santa Fe, được xây dựng bởi Vanke. Kiến trúc dựa theo phong cách nam California, dựa núi gần sông, phi thường đẹp đẽ, hơn nữa, trang nhã u tĩnh, phi thường thích hợp ở lại.

Tô Noãn Noãn dừng xe trước cửa biệt thự số 8.

Đây là một căn biệt thự chỉnh thể diện tích lớn khoảng chừng hai ngàn mét vuông, bao gồm một tòa kiến trúc chủ thể ba tầng, một cái bể bơi, một mảnh thảm cỏ.

Chỉnh thể biệt thự bố cục chân thực mà tinh xảo, có vẻ tự nhiên, ung dung, nhàn nhã, chất phác, đình viện cùng mặt nước, bể bơi, hành lang uốn khúc kết hợp lại, toát ra một loại phong tình sinh hoạt nông thôn cách điệu theo kiểu Mỹ.

- Oa, còn có bể bơi a.

Đào Bảo hơi kinh ngạc.

Tô Noãn Noãn cười cười:

- Trước đây vốn là không có, nhưng mà về sau Vân Hi tỷ xây dựng thêm. Dựa theo cách nói của nàng, chính là nữ nhân trong nhà trọ không có bể bơi cũng giống như nữ nhân không có băng vệ sinh, cuộc sống căn bản là không có cách nào qua.

Đào Bảo: . . .

- Ách, ngươi mới vừa nói Vân Hi tỷ?

Đào Bảo vừa nghe thấy cái gì đó, lại nói.

- Há, chính là chủ nhà trọ của chúng ta.

Tô Noãn Noãn quay đầu lại nhìn Đào Bảo:

- Làm sao?

- Ách, không có chuyện gì. Ta có nhận thức một người bạn mà danh tự này lại trùng với chủ nhà trọ của các ngươi.

Đào Bảo nói.

- Rất bình thường , toàn bộ Hoa Hạ 1.4 tỷ nhân khẩu, trùng tên quả thực đúng là quá nhiều. Ngay cả tên của ta Tô Noãn Noãn, có thể nói là đặc biệt chứ? Kết quả tìm kiếm internet, toàn quốc gọi là Tô Noãn Noãn dĩ nhiên có mười một vạn. Lão nương thực sự là "nhật cẩu".

Đào Bảo: . . .

- Ta vẫn luôn cho rằng nữ sinh đại học 211 đều là loại hình trang nhã hiền thục dịu dàng, không nghĩ tới cũng có loại "không bình thường" a.

- Gọi là "Không bình thường" có chút quá kỳ quái rồi! Xin mời tán thưởng bản Nữ Vương là "đặc lập độc hành".

Đào Bảo trợn tròn mắt:

- Được rồi, đừng nói nhảm , mở cửa đi.

Tô Noãn Noãn cười cười, lập tức mở ra cửa chính biệt thự, hai người cùng đi vào.

Đập vào mắt chính là một cái phòng khách hết sức xa hoa, chùm đèn trang sức lại phát ra ánh sáng lạnh lẽo, bốn phía vách tường cao cao mềm mại đều đổ xuống bóng mờ âm u, xuyên suốt hành lang thật dài lại rộng rãi nhưng quạnh quẽ, hai phía đều vẽ con mắt danh nhân như có năng lực chiếm lấy tâm linh người ta, cho dù là người khác trang trí lại nhưng muốn che cũng che không được cảm giác áp bức cùng lạnh lẽo trong phòng .

- Ân, phong cách trang trí này có chút u ám lạnh lẽo a.

Đào Bảo nói.

Tô Noãn Noãn vẫy vẫy tay:

- Cho nên mới gọi Hắc Mân nhà trọ a, màu đen mân côi, héo tàn mân côi. Toàn bộ khu vực công cộng của Hắc Mân nhà trọ đều là loại mùi vị lành lạnh trang trí này. Được rồi, chúng ta trực tiếp đi lầu hai đi, nơi đó là khu nghỉ ngơi của thành viên nhà trọ Hắc Mân.

Đào Bảo gật gù.

Hai người lập tức lên lầu hai.

Lầu hai phân bố chằng chịt sáu cái gian phòng, mặt đối mặt, mỗi bên ba cái gian phòng.

- Ân, đây là phòng số một, gian phòng dành riêng cho chủ nhà trọ. Bất quá, bình thường Vân Hi tỷ không ở nhà trọ, vì lẽ đó đem quyền quản lý nhà trọ đều giao cho ta . Nha, đã quên giới thiệu với ngươi, ta, Tô Noãn Noãn, nhân viên quản lý Hắc Mân nhà trọ.

Tô Noãn Noãn nói xong, lại đi tới cửa phòng số hai nói:

- Đối diện gian phòng Vân Hi tỷ là phòng số hai cũng chính là gian phòng của ta. Tiếp đó, phòng số ba thuộc về một vị nữ giáo sư đại học ; đối diện là phòng số bốn, người ở là một nữ cảnh sát; hai người này nghỉ phép kết bạn đi du lịch a, cũng tạm thời không ở nhà trọ.

Tô Noãn Noãn lại đi tới trước phòng số năm:

- Ở gian phòng này là một nữ nhân viên văn phòng, gần đây giống như bởi vì chuyện tình cảm nên rất buồn phiền. Hảo , giới thiệu hết, chúng ta liền đi gian phòng của ta đi.

- Hả? Đối diện phòng số sáu đâu?

Đào Bảo thuận miệng hỏi.

- Há, khách thuê phòng số sáu ngày hôm qua vừa chuyển đi, ta dự định lại tuyển một người mới, dù sao ta cũng được Vân Hi tỷ ủy thác quản lý nhà trọ Hắc Mân, cho nên, giúp Vân Hi tỷ kiếm tiền cũng là nghĩa vụ của ta.

Tô Noãn Noãn nói.

Đào Bảo đẫm mồ hôi.

Hắn rốt cuộc đã nhìn ra rồi.

Tô Noãn Noãn hẳn là rất là sùng bái vị tỷ tỷ chủ nhà trọ thần bí này, nàng phô bày xấu bụng phỏng chừng cũng là mô phỏng theo tỷ tỷ chủ nhà trọ .

Đào Bảo cảm giác được, nữ nhân gọi là Vân Hi chủ nhà trọ, hẳn là một cái xấu bụng cấp bậc Nữ Vương tồn tại.

Hắn ổn định xong tâm tình, ánh mắt nhìn về cửa phòng số sáu, đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng choang.

- Tô Noãn Noãn.

Đào Bảo mở miệng nói.

- Hả?

Tô Noãn Noãn xoay người lại nhìn Đào Bảo:

- Làm sao ?

- Ngươi mới vừa nói, phòng số sáu chuẩn bị tuyển người mới?

Đào Bảo nói.

Tô Noãn Noãn trừng mắt nhìn, trong nháy mắt rõ ràng ý tứ Đào Bảo.

- Không không, ngươi không thể ở nơi này.

- Tại sao? Bởi vì ta là nam nhân?

- Ách, ngược lại không phải bởi vì cái này. Ân. . .

Tô Noãn Noãn thoáng trầm ngâm, sau đó nói:

- Được rồi, ta nói thật với ngươi đi. Nhà trọ Hắc Mân chúng ta có một cái điều kiện vào ở rất hà khắc, đây là Vân Hi tỷ, cũng chính là chủ nhân biệt thự này tự mình định ra.

Tô Noãn Noãn hít sâu, sau đó nhìn Đào Bảo nói:

- Nhất định phải là người ly hôn mới có thể vào ở.

- Hey? Tại sao?

Kỳ thực, Đào Bảo đã sớm thông qua Thuận Phong Nhĩ biết được quy định này, hắn chỉ là hiếu kỳ, tại sao chủ nhà trọ sẽ định ra điều kiện này.

- Sát, ai biết?

Tô Noãn Noãn vẫy vẫy tay:

- Đối với thuê khách như chúng ta mà nói, chủ nhà trọ chính là khuôn vàng thước ngọc, chính là thánh chỉ. Chúng ta cũng không dám ngỗ nghịch quy định Vân Hi tỷ định ra, bằng không, bị đuổi ra nhà trọ Hắc Mân, chính là ta.

- Này, Tô tiểu thư cũng đã ly dị sao?

Đào Bảo hỏi.

- Đương nhiên!

Tô Noãn Noãn không chút do dự gật gù.

- A, không phải làm giả giấy chứng nhận ly hôn chứ?

Đào Bảo nhếch miệng nở nụ cười, nói.

Sắc mặt Tô Noãn Noãn khẽ biến.

Vẫn là tu hành không đến nơi đến chốn a, nữ nhân xấu bụng chân chính, đối mặt với trình độ chất vấn như thế này, tâm tình căn bản là không có bất kỳ gợn sóng gì.