Chương 27: Sinh Nhật

-Cái kia, Diệp tiểu thư, xin hỏi, ngươi đến cùng là người nào đây? Vì cái gì ngay cả sự tình an bài người của công ty chúng ta ngươi đều có thể tác động?

Đào Bảo yếu ớt nói.

-Ta không có nói với ngươi sao? Từ hôm nay trở đi, chuẩn xác một chút, từ xế chiều hôm nay trở đi, Bách Hợp Sở Hôn Giới này liền là của ta.

Diệp Băng Vũ nói.

Đào Bảo: ...

-Ta kháo! Chuyện này hoàn toàn không có nghe nói a!

-Hợp đồng thu mua vừa mới thỏa đàm, nguyên bản ý định ngày mai chính thức công bố.

Diệp Băng Vũ dừng một chút, lại thản nhiên nói:

-Hai năm qua hiệu quả kinh tế và lợi ích Bách Hợp Sở Hôn Giới trượt rất lợi hại, cũng là bởi vì công ty nuôi quá nhiều người rảnh rỗi. Ta ý định ngày mai bắt đầu tiến hành giảm biên chế.

-Diệp tổng, cố vấn tình yêu Đào Tiểu Bảo vì ngài phục vụ, 24 tiếng đồng hồ, theo gọi theo đến, tri kỷ quá thể. Khẩu hiệu của chúng ta là: Không đằm thắm liền không có thương hại. Không đúng, khẩu hiệu của chúng ta là: Để cho người hữu tình sẽ thành thân thuộc!

Đào Bảo lập tức đầy nhiệt tình nói.

-A..., ngươi chuyển thái độ này quả thực sảng khoái a.

Diệp Băng Vũ thản nhiên nói:

-Sợ bị giảm biên chế?

-Không không, ta công nhân ưu tú như vậy, ngài khẳng định không nỡ cắt ta a.

Diệp Băng Vũ: ...

Nàng còn đánh giá thấp da mặt nam nhân này.

-Quyết định danh nghạch giảm biên chế không phải là ta, ta cũng sẽ không tọa trấn sở Hôn Giới.

Diệp Băng Vũ thản nhiên nói, nàng dừng một chút, lại nói:

-Ngày mai sẽ có một Tổng Giám Đốc tiền nhiệm mới, hắn sẽ quyết định danh nghạch giảm biên chế.

Diệp Băng Vũ dừng một chút, lại thản nhiên nói:

-Ta rất chán ghét Bách Hợp, nhưng xem ngươi cùng Bách Hợp quan hệ rất tốt a.

-Ách...

Đào Bảo thu xếp lại tâm tình, sau đó nói:

-Đúng, không sai. Ta vừa tới công ty không bao lâu, Bách Hợp tỷ tương trợ ta rất nhiều.

Diệp Băng Vũ ngược lại là có một số ngoài ý muốn:

-Ta nghĩ đến ngươi nói một ít Bách Hợp chuyện xấu tới thu được kết quả tốt ta.

Đào Bảo cười cười:

-Diệp tổng, ngài cũng quá xem thường ta. Ta có thể vì năm đấu gạo khom lưng, nhưng cũng không hề mất đi lương tri.

-A......

Diệp Băng Vũ nhìn Đào Bảo liếc một cái, không nói gì.

-Đúng rồi, Diệp tổng, Bách Hợp tỷ năm nay 26 tuổi, ngài mới 23 tuổi a, vì cái gì hai người các ngươi là đồng học?

Đào Bảo nghĩ đến một cái nghi hoặc.

-Ta 15 tuổi thi đậu Massachusetts Institute Of Technology, không được sao?

Diệp Băng Vũ hỏi ngược lại.

Đào Bảo: ...

-Định mệnh, ta cho là ta 16 tuổi thi vào một cái tam lưu khoa chính quy đã rất lợi hại, không nghĩ tới sơn ngoại hữu sơn a. Con đàn bà Diệp Băng Vũ này dĩ nhiên 15 tuổi thi đậu Massachusetts Institute Of Technology. Bằng cấp bị triển ép a.

Đào Bảo lập tức lại nghĩ tới một cái vấn đề.

-Diệp Băng Vũ nghịch thiên như thế, vậy cái anh trai song bào thai Diệp Hướng Dương của nàng xem chừng cũng rất nghịch thiên a.

Đào Bảo hiện tại còn không biết, Hạ Tình nhậm chức Cực Quang thương mậu tập đoàn chính là lúc Diệp Hướng Dương ở mười tám tuổi sáng lập.

-Thương nghiệp thiên tài.

Rất nhiều truyền thông đều bình luận Diệp Hướng Dương như vậy.

-Ai, Hạ Tình bị loại thiên tài này theo đuổi, thất thủ là chuyện sớm hay muộn a...

Thầm nghĩ qua thoáng chốc, Đào Bảo lắc đầu.

-Được rồi, đều ly hôn ba năm, Hạ Tình cùng với ai cùng một chỗ, cùng mình không có quan hệ gì a.

-Hảo hảo cố gắng lên, Đào tiên sinh. Bị giảm biên chế cuối cùng không phải là một chuyện hãnh diện. Huống chi, hiện tại kinh tế lại không tốt, nghĩ sẽ tìm một phần công tác phù hợp, cũng không dễ dàng.

Diệp Băng Vũ nói xong, xoay người rời đi.

Đào Bảo xoa xoa cái trán, đau đầu.

-Lấy trình độ Diệp Băng Vũ chán ghét chính mình, tám phần là muốn mượn tay người khác đem chính mình nghỉ việc.

Đào Bảo suy đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra tại sao đắc tội Diệp Băng Vũ.

-Được rồi, bị cắt thì bị cắt chứ sao. Bảo ca nam tử hán đại trượng phu đi tới chỗ nào không phải là một cái hảo hán?

Sau đó Đào Bảo cũng rời đi sở Hôn Giới, tuy điều chức vị, đó cũng là chuyện ngày mai.

Ngày hôm nay Bảo ca vẫn là một người hôn thác tự do tự tại.

Đi một mình ở trên đường cái phồn hoa, chạng vạng tối ánh nắng đem bóng kéo vô cùng dài, một loại cảm giác cô độc nhàn nhạt vọt lên trong lòng Đào Bảo.

Lúc này, có một đôi tình lữ đâm đầu đi tới, từ tướng mạo nhìn lên tựa hồ là sinh viên.

Nữ hài kéo nam hài cánh tay, làm nũng nói:

-Chủ nhật là sinh nhật của ta, ngươi ý định đưa ta cái gì?

Nam hài cười cười:

-Giữ bí mật.

Đào Bảo ngẩn người.

-Chủ nhật. . . . . Lại nói tiếp, Chủ nhật cũng là sinh nhật của mình nha.

Hắn hít sâu, khẽ cười khổ:

-Ha ha, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa đã quên rồi, e rằng không ai sẽ nhớ rõ a.