Chương 24: Thật sự khó mà mở miệng

-Đến?

Đào Bảo ngẩn người:

-Đến đâu?

-Công ty a, không phải là ngươi hẹn nàng tới công ty sao?

Trương Nam buồn bực nói.

Đào Bảo bạo mồ hôi:

-Nam tỷ, ta chính là hôn thác a. Ngươi gặp qua hôn thác nào dẫn khách hàng tới công ty không? Ta cùng nàng hẹn gặp mặt tại quán cà phê Âu Á, nàng làm sao chạy đến công ty đâu? A!

Đào Bảo nhớ tới cái gì, nhìn nhìn Trương Nam, yếu ớt nói:

-Không lẽ, Nam tỷ, ngươi sẽ không nói cho nàng biết, ta ở công ty a?

-Ta tưởng rằng ngươi hẹn nàng, cho nên liền. . . . .

Đào Bảo một tay che mặt:

-Ngày hôm nay đi ra ngoài đã quên xem hoàng lịch, đoán chừng không nên xuất hành.

Trương Nam cũng là rất xấu hổ:

-Đào Bảo, thật xin lỗi a, ta không phải cố ý.

Đào Bảo thu xếp lại tâm tình, cười cười nói:

-Không có việc gì, nàng ở đâu, ta đi ứng phó.

-Ta mời các nàng đến phòng số 3, a, chính là phòng mà buổi sáng ngươi cùng Diệp tiểu thư gặp mặt.

Trương Nam nói.

-Các nàng?

-A, khách hàng dẫn theo một bằng hữu.

-Được rồi, ta biết.

Đào Bảo gật gật đầu.

Hắn quay đầu nhìn nhìn trong phòng ăn, lại xoa xoa bụng khô quắt queo, vẻ mặt uất ức rời đi.

Đi đến cửa phòng số ba, Đào Bảo hít sâu, sau đó thay đổi nghề nghiệp mỉm cười.

Hắn gõ cửa.

-Mời, mời đến.

Bên trong truyền ra một thanh âm hồi hộp của nữ hài.

-A..., xem bộ dáng là một cái nữ nhân rất dễ đối phó.

Đã làm gần một tháng hôn thác, 'Kỹ thuật nghề nghiệp' của Đào Bảo nâng cao không ít, đã có thể thông qua nói chuyện phiếm liền có thể cho ra độ khó.

Như Diệp Băng Vũ loại này cấp bậc, là cấp S mức SSS.

Mà như ở trong phòng, nữ hài ra mắt giọng đều run, đều hồi hộp, độ khó sẽ không vượt qua A.

Đào Bảo tràn đầy tự tin đẩy cửa ra, sau đó trợn tròn mắt.

-Định mệnh! Hạ Tình, nữ nhân này tại sao lại ở chỗ này?

Đào Bảo nhìn lướt qua rất nhanh, trong chớp mắt đã minh bạch.

Hỏng mất.

-Nguyên lai nữ hài gọi Hứa Thiến nhận thức Hạ Tình a, trách không được các nàng sẽ chạy thẳng đến sở Hôn Giới, nhất định là chủ ý của vợ trước!

-Thiến Thiến, đây là đối tượng ngươi muốn ra mắt a.

Hạ Tình vẻ mặt mỉm cười mở miệng nói.

-Ân.

Hứa Thiến mặt ửng đỏ.

Đào Bảo xoa xoa mồ hôi lạnh, trấn tĩnh lại.

Ai đều không thể ngăn ngăn cản Bảo ca kiếm tiền, vợ trước cũng không được!

-Xin chào, ta là Đào Bảo, không phải là đào bướng bỉnh, mà là gốm sứ đào.

Đào Bảo vẻ mặt mỉm cười giới thiệu nói.

-Ngài, ngài khỏe chứ, ta là Hứa Thiến.

Không thể không nói, giọng âm của Đào Bảo thật sự rất có từ tính, hỗn hợp có một chút lười biếng, một chút gợi cảm.

Hứa Thiến nhất thời kích động, đều dùng tới kính ngữ.

Hạ Tình đau đầu.

-Nha đầu Hứa Thiến kia đối với nam nhân thật là hoàn toàn không đề phòng, một chút phòng bị cũng không có!

-Mời ngồi.

Đào Bảo lại mỉm cười nói.

-Được.

Hứa Thiến ở ghế đối diện Đào Bảo ngồi xuống, tiêu chuẩn ngồi nghiêm chỉnh.

Đào Bảo thì cho Hứa Thiến cùng Hạ Tình tất cả đến một ly trà Long Tỉnh.

-A..., Đào tiên sinh đối với nơi này dường như rất quen thuộc a, thường xuyên chạy tới hôn giới công ty sao?

Lúc này, Hạ Tình đột nhiên nói.

Hứa Thiến cũng là ngẩn người:

-Đúng nga, Đào tiên sinh đối với hôn giới công ty rất quen thuộc nha.

Đào Bảo bất động thanh sắc, nhàn nhạt cười cười nói:

-Đúng vậy a, chạy bốn lần a, lần này là lần thứ năm, trước đó liền thấy bốn cái nữ hài, cảm giác cũng không phải rất tốt. Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi nhìn một lần, thật là hai mắt tỏa sáng, tâm đều đang run rẩy. Tựa như nhiều năm về sau, một lần nữa nhìn thấy nữ nhân mối tình đầu, tim đều đập thình thịch.

Hắn dừng một chút, lộ ra một tia 'Ngượng ngùng' :

-Thật là làm cho mọi người chê cười, ta rõ ràng là nam nhân đã ly hôn, vẫn còn ngây thơ giống như tiểu nam sinh.

Hạ Tình nghe một hồi buồn nôn.

Thật là ác tâm!

Tên khốn này nói dối trá vậy sao, không sợ gặp sét đánh sao?

-Lại nói tiếp, mình mới là mối tình đầu của tên khốn này a? Ách...

Là, vẫn là không đúng, bản thân Hạ Tình cũng không rõ lắm.

Qua thoáng chốc, nàng thu thập xong tâm tình, quay đầu nhìn, khóe miệng giật giật.

Hứa Thiến lại là nghe như mở cờ trong bụng, rất là sảng khoái, chỉ số nhịp tim ít nhất tăng lên gấp đôi, chỉ số hạnh phúc trên mặt lập tức muốn bắt kịp tin tức Cctv.

Hạ Tình tức giận giẫm Hứa Thiến một cước:

-Nước miếng chảy ra.

-A!

Sắc mặt Hứa Thiến đại biến, nhanh chóng lấy tay xoa xoa, vẻ mặt hồ nghi nói:

-Không có a.

-Ta là muốn cho ngươi bình tĩnh một chút.

Hạ Tình nói.

Vẻ mặt Hứa Thiến u oán nhìn nhìn Hạ Tình:

-Ta rất tỉnh táo.

Lúc này, Đào Bảo lại mỉm cười nói:

-Hứa Thiến, ngươi còn không có giới thiệu bằng hữu của ngươi nha.

-A, đúng đấy, ta thiếu chút nữa đã quên rồi.

Hứa Thiến dừng một chút, lại nói:

-Một lần nữa giới thiệu một chút, đây là của đồng sự tốt nhất của ta, Hạ Tình. Cũng giống như ngươi, cũng đã ly hôn, cho nên, ta từ trước đến nay không có cảm thấy người đã ly hôn có cái gì không tốt.

-A, Hạ tiểu thư cũng đã ly hôn a? Tại sao phải ly hôn?

Đào Bảo giả vờ thuận miệng hỏi.

-Không biết, Hạ Tình chưa bao giờ nói qua sự tình chồng trước của nàng.

Hứa Thiến nói.

-Cắt, nữ nhân này thật là tuyệt tình.

Nội tâm Đào Bảo có chút ít khó chịu.

Lúc này, Hứa Thiến mở to mắt tò mò, lại nói:

-Đào tiên sinh vì cái gì ly hôn đâu?

-Ai!

Đào Bảo một tiếng thở dài:

-Không phải là không muốn nói, thật sự là khó mà mở miệng.

Hứa Thiến yếu ớt nói:

-Vợ trước của ngài bên ngoài... Sao?

Khục!

Hạ Tình vội ho một tiếng, vẻ mặt xám xịt.

Đào Bảo bất đắc dĩ lắc đầu, một tiếng thở dài:

-Ai.

Hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng Hứa Thiến đã tự đưa ra kết quả.

Nàng nắm chặt lại đôi bàn tay trắng như phấn, thực vì Đào Bảo bênh vực kẻ yếu:

-Quá ghê tởm, bên ngoài... nữ nhân nên bị ‘xâm trư lung’!

Hứa Thiến nhìn nhìn Đào Bảo, lại nói:

-Đào tiên sinh, không việc gì đâu, không nên vì nữ nhân ‘quá trớn’ mà thương tâm, không đáng giá.

Hạ Tình: ...

-Khục khục.

Hạ Tình ho khan hai tiếng, sau đó mỉm cười nhìn Đào Bảo:

-Đào tiên sinh ly hôn, chẳng lẽ không có nghĩ lại trước đây bản thân không có phạm sai lầm sao?

Đào Bảo sờ lên cằm, nghĩ nghĩ, sau đó, gật gật đầu:

-Đích xác, ta cũng có sai.

-A..., sai ở đâu?

Hạ Tình thản nhiên nói.

-Ta ăn vụng nàng một lọ tương nấm hương.

Hạ Tình: ...

-Không hơn?

Hạ Tình cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, nói.

-Ách...- Đào Bảo nghĩ nghĩ, lại nói:

-Có một lần, ta thừa dịp nàng ngủ, cho nàng mặc quần lót của ta.

Hạ Tình một tay che mặt:

-Được rồi, ngươi đừng nói.

-Hả?

Hứa Thiến trừng mắt nhìn, vẻ mặt mơ hồ.

Qua thoáng chốc, Hạ Tình thu thập xong tâm tình, nhìn nhìn Hứa Thiến, nói:

-Thiến Thiến, nghe đến đó, ngươi nên rõ ràng chứ? Người nam nhân này căn bản chính là tâm lý biến - thái.

-Biến thái?

Hứa Thiến vẻ mặt mơ hồ:

-Đâu biến thái?

-Cho thê tử mặc quần lót của hắn, không phải là biến thái?

-Ah...

Hứa Thiến đốt cái cằm nghĩ nghĩ, sau đó nói:

-Ta cảm thấy rất tốt a, đây không phải tình thú rất bình thường của các cặp vợ chồng sao? Tuy ta không có trải qua hôn nhân, nhưng ta cảm thấy được, nếu như chồng tương lai để ta mặc quần lót của hắn, ta sẽ không tức giận.

Hạ Tình: ...

Nàng xoa đầu, biểu thị rất đau đầu.

Một lát sau, nàng nhìn nhìn Hứa Thiến, nói:

-Thiến Thiến, ngươi ở nơi này chờ ta một chút. Ta cùng Đào tiên sinh trò chuyện một chút.

-Úc.

Hứa Thiến gật gật đầu.

Hạ Tình lập tức bắt lấy tay của Đào Bảo, đem Đào Bảo kéo ra khỏi phòng.