Chương 18: Hạ Tình phiền muộn.

Hạ Tình là một nữ tử tâm tư tinh tế, tỉ mỉ, tính cách của nàng kỳ thật cũng không táo bạo.

Tại toàn bộ nhà trọ Hắc Mân năm cái nữ hộ gia đình, trừ phòng số ba giáo sư đại học Thượng Quan Tuyết Nhi, có thể nói Hạ Tình là người tỉnh táo và bình tĩnh nhất.

Nhưng tới thời điểm Hạ Tình đối mặt Đào Bảo, lại luôn rất xúc động.

Xúc động và đáp ứng Đào Bảo yêu nhau.

Xúc động và đã đáp ứng lời cầu hôn của Đào Bảo.

Đương nhiên, ly hôn với Đào Bảo cũng không phải cử chỉ xúc động, mà là trải qua nghĩ sâu tính kỹ mới đưa ra quyết định, hơn nữa, cho tới nay Hạ Tình cũng không hối hận quyết định này.

Nàng nguyên lai tưởng rằng, đời này cũng sẽ không gặp lại Đào Bảo, nhưng không nghĩ tới, tại đất khách quê người, tại thời điểm -ra mắt- lại đụng phải chồng trước.

Nàng càng không có nghĩ tới, nàng vẫn luôn nghĩ quăng ra chồng trước vậy mà trời đưa đất đẩy làm sao mà vào đến nhà trọ Hắc Mân.

Hạ Tình một lần trong đầu có ý định chuyển đi, nhưng lý trí cuối cùng chiến thắng xúc động.

Tiền thuê nhà ở thành phố Đông Hải quá mắc, bản thân tiền lương tuy không sai, tiền lương đạt tới một vạn năm, nhưng mỗi tháng chính mình có thể chi phối thu vào cũng không nhiều, ở bên ngoài phòng cho thuê áp lực rất lớn.

Hơn nữa, tại nhà trọ Hắc Mân đã ở được nửa năm, cùng nhóm khách thuê nơi này đã trở thành bạn tốt, Hạ Tình cũng không nguyện ý dời xa các nàng.

Quan trọng nhất là, Hạ Tình không muốn nhận thua.

Thời điểm ly hôn, Hạ Tình từng phát thề, tại từng cái phương diện cũng không thể bại bởi Đào Bảo.

Đây là động lực chủ yếu mà ba năm qua nàng vẫn luôn nỗ lực phấn đấu.

Gặp lại khiêu chiến, xa không có chấm dứt, người nào yếu thế trước, người đó liền thua.

Cho nên, bất kể như thế nào, Hạ Tình cũng sẽ không chủ động chuyển ra.

-Gặp lại khiêu chiến sao...

Hạ Tình đứng dậy, dựa lưng vào tường, vuốt vuốt lọn tóc tán lạc tại cái trán, vẻ mặt bình thản.

Kỳ thật theo lý thuyết, bản thân mình rõ ràng là thắng được Đào Bảo.

Chính mình sau ba năm, hoa lệ biến thân làm cực hạn nữ thần.

Có rất nhiều người theo đuổi.

Lương cao thành phần tri thức, công tác ổn định.

Mà Đào Bảo, xem ra cùng ba năm trước đây cũng không có gì khác nhau.

Không đủ suất khí, không đủ thành thục, không đủ ổn trọng, không đủ ôn nhu, không đủ lãng mạn, không hiểu lòng của nữ nhân.

Không có bạn gái, không có người theo đuổi, không có tiền, công tác không ổn định.

Chính mình rõ ràng hình thành xu thế triển áp Đào Bảo, nhưng không vui.

Hạ Tình tự mình phân tích thật lâu, rốt cuộc tìm được nguyên nhân không vui.

Không sai, chính là ly hôn, bản thân tuy rằng người theo đuổi đông đảo, nhưng một mực chưa cùng ai chính thức xác lập quan hệ yêu đương.

Nhưng Đào Bảo cũng ở thời kỳ ba năm này giao du một người bạn gái, nghe nói còn là một vị cấp quốc dân tình nhân ngự tỷ.

Điều này làm cho Hạ Tình rất phiền muộn.

-Quen bạn trai! Trong vòng tuần này, nhất định phải quyết định đến cùng cùng ai yêu đương!

Hạ Tình nắm chặt lại đôi bàn tay trắng như phấn, quyết định.

Lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Hạ Tình nhìn nhìn điện báo nhắc nhở, ánh mắt trầm ngâm, sau đó nhấn xuống nút trả lời.

-Hi, Diệp tổng.

-Hạ Tình, ta không phải đã nói rồi sao? Nơi riêng tư liền không cần gọi ta là Diệp tổng, gọi ta là Hướng Dương a.

Một nam nhân tại đầu bên kia điện thoại vang lên, âm thanh tràn ngập cảm giác sang sảng.

Chính là một trong hai người theo đuổi Hạ Tình, ông chủ của nàng Diệp Hướng Dương.

-Ách, được rồi.

Hạ Tình dừng một chút, lại nói:

-Muộn như vậy gọi điện thoại, có chuyện gì sao?

Diệp Hướng Dương cười cười:

-Nhớ ngươi chứ sao.

-Ách...

-Đúng rồi, Hạ Tình, vừa đánh ta gọi điện thoại cho ngươi trò chuyện, báo đường dây bận, không phải là cái Binh ca ca gọi điện thoại a?

Diệp Hướng Dương nghe rất khẩn trương.

-Ách, đúng.

Hạ Tình cũng không có giấu diếm.

-Sát! Tên khốn nạn kia có phiền hay không a, ỷ vào bản thân có hai lượng cơ bắp thật cho là bất chấp mọi thứ không kiêng dè chiếm thời gian của ngươi a.

Diệp Hướng Dương đối với tình địch rất không thoải mái.

Hạ Tình trợn trắng mắt:

-Diệp tổng, ngươi cũng như thế.

-Ha ha ha.

Diệp Hướng Dương xấu hổ cười cười, sau đó lại nói:

-Cái kia, Hạ Tình, buổi tối ngày mai có rảnh chưa? Chúng ta cùng nhau đi xem cái phim.

-Ngày mai rồi nói sau.

Hạ Tình nói.

-Được rồi, ngủ ngon.

Chấm dứt cùng Diệp Hướng Dương điện thoại, Hạ Tình liền tắt máy, sau đó nằm ở trên giường.

-Phiền! Từ khi tên khốn nạn Đào Bảo kia chuyển vào nhà trọ này, làm cái gì cũng không thư thái.

Ngày kế tiếp.

Vẻ mặt Hạ Tình mệt mỏi bắt đầu mở cửa, tối hôm qua cơ bản là nàng không sao ngủ cả, mất ngủ.

Lúc này, cửa phòng đối diện cũng mở ra.

Đào Bảo tinh thần vô cùng phấn chấn chạy ra.

-Hey, không phải là bằng hữu Hạ tiểu thư, buổi sáng tốt lành.

Đào Bảo mỉm cười chào hỏi.

Hạ Tình thấy được Đào Bảo có tinh thần như vậy, hỏa khí trong chớp mắt lại nổi lên.

-Dựa vào cái gì, hắn tới, ta mất ngủ?

Hạ Tình phiền muộn không được.

-Hừ! Đừng nói chuyện với ta.

Hạ Tình xoay người liền hướng dưới lầu đi đến.

-Cắt ~

Đào Bảo bĩu môi:

-Thật là không đáng yêu.

Hạ Tình nắm chặt tay, nhưng cũng không có lên tiếng, trực tiếp đi xuống lầu.

Sau đó Đào Bảo cũng đi xuống lầu.

Hạ Tình rửa sạch xong, đã tại phòng bếp làm bữa ăn sáng.

Đào Bảo an vị ở trên ghế sa lon xem báo chí.

Qua lúc sau, Hạ Tình làm tốt bữa sáng bưng lên trên bàn cơm.

Đào Bảo xem xét, mở miệng nói:

-Hạ Tình, ngươi làm bữa sang này có chút ít a.

-Noãn Noãn không ăn điểm tâm, nàng dậy không nổi.

Hạ Tình thản nhiên nói.

-Cho dù phần hai người, cũng ít a.

Đào Bảo lại nói.

Hạ Tình ngẩng đầu nhìn Đào Bảo, không lạnh không nhạt nói:

-Đào Bảo, ngươi có phải hay không lầm cái gì? Ta có từng nói làm bữa sáng cho ngươi?

Đào Bảo: ...

-Sát!

Đào Bảo mặt sạm lại a:

-Ngươi không có làm bữa sáng cho ta, ngươi sớm nói a. Ta đi làm đều muốn muộn.

Hạ Tình đem mặt uốn éo:

-Liên quan gì ta.

-Aaa, nổi giận! Chẳng phải hôn ngươi một cái sao? Về sau liền mang thù như vậy sao? Cùng lắm thì, ta để ngươi hôn ta một chút.

Hạ Tình trong chớp mắt hỏng mất, nàng cắn răng, nói:

-Không cần!

Đào Bảo có chút tiếc nuối.

Nói thật, ba năm sau, ngoại hình Hạ Tình là thoát thai hoán cốt.

Không chỉ tướng mạo, dáng người đại biến dạng, liền ngay cả môi mỏng đều lột xác rồi.

Trước kia, thời điểm hôn Hạ Tình, cũng không có vị tốt như vậy.

-Hazz...!

Vẻ mặt Đào Bảo rất là tiếc nuối:

-Đáng tiếc, môi này sau này sẽ là người khác.

Hắn lắc đầu, thu xếp lại tâm tình, đi phòng bếp.

Chính mình động thủ làm bữa sang cũng được.

Làm tốt bữa sáng, bưng ra, Hạ Tình đã ăn xong, đi thẳng lên lầu.

Đại khái mười phút sau, Hạ Tình lại xuống lầu, cầm trong tay một cái túi xách.

Đang ăn điểm tâm như hổ đói, Đào Bảo ngẩng đầu liếc nhìn, thoáng ngẩn người.

Một bộ phấn hồng màu tím SODPOS FJ ngắn áo, choàng thêm áo khoác nhỏ, phối hợp một cái váy ngang gối nhung thiên nga màu tím đen, một đôi giày cao gót màu đen, thành thục, gợi cảm, không gì sánh kịp.

Hạ Tình dường như thay ít đồ trang sức trang nhã, tóc đen bóng đường cong phập phồng tự nhiên phủ lên trên vai, con ngươi thanh tịnh sáng ngời, lông mày cong cong, lông mi thật dài hơi hơi rung động, làn da nhàn nhạt phấn hồng trắng nõn không tỳ vết, đôi môi hơi mỏng như hoa hồng mềm mại ướt át.

Kinh diễm tuyệt luân, tuyệt thế phương hoa.

Đào Bảo không phải không thừa nhận, người vợ trước của hắn thật sự biến thành cực hạn vưu vật.

-Hazz ~ lúc trước hẳn là đập chút video ngắn vợ chồng, thật sự.-

Hạ Tình nhìn thấy trong mắt Đào Bảo chấn kinh, trong nội tâm có một chút đắc ý, bất quá, nàng cũng không để ý tới Đào Bảo, trực tiếp liền rời đi biệt thự.

Đào Bảo thu xếp lại tâm tình, tiếp tục ăn bữa sáng.

Ăn xong bữa sáng, Đào Bảo thay đổi thân Tây phục cũng ra cửa.

Thời điểm lúc hắn đi đến trạm xe buýt phụ cận, vui vẻ.