Chương 1: Ra Mắt!

- A, không tốt, bị muộn rồi.

Đào Bảo vội vàng ra ngoài.

Với tư cách nghề nghiệp là một người hôn thác, thứ kiêng kỵ nhất chính là đi gặp mặt nữ khách hàng thì bị muộn.

Hơn nữa, căn cứ theo quy định của công ty, ra mắt muộn sẽ bị chụp 500 khối, tính chất nghiêm trọng, thậm chí có thể bị sa thải.

- Xin nhờ! Ta toàn thân trên dưới cũng chỉ 500 khối tiền, quan trọng là tháng thứ nhất tiền lương cũng lập tức muốn phát , ngàn vạn không thể làm hỏng chuyện a.

Đào Bảo một bên nghĩ nghĩ, một bên vội vàng tăng tốc đi.

Hôm nay chính là ngày phải đi gặp nữ khách hàng, Đào Bảo bởi vì ngủ quên mất, căn bản là không có đi điều tra tư liệu khách hàng, cũng chỉ có thể tại chỗ gặp gỡ mà ứng đối.

Mà một bên khác, tại một quán cafe nào đó vị trí gần cửa sổ, một người phụ nữ trung niên mặc Tây phục đang không ngừng an ủi nữ nhân đối diện.

- Mỹ nữ, ngươi chờ một chốc, ta lại gọi điện thoại thúc dục. Ha ha, hắn là du học sinh đại học Harvard, vừa về nước, có lẽ đối với thành phố Đông Hải không hiểu rõ lắm, cho nên. . . . .

Thấy mỹ nữ trước mặt khẽ nhíu mày, người phụ nữ trung niên lại nhanh chóng nói:

- Nếu không, ngài xem trước tình huống đối phương một chút? Tư liệu của hắn đều ở trong túi hồ sơ này, bao gồm ảnh chụp, tuổi tác, bằng cấp, công tác gì gì đó, đều có.

- Không cần.

Nữ nhân trước mặt thản nhiên nói.

Lúc này, một hồi gió mạnh lướt qua, một người nam nhân không kịp thở vọt tới quán cafe.

Chính là Đào Bảo.

Người phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy, trong nháy mắt khuôn mặt liền đen.

Nàng đi qua, hạ giọng nói:

- Đào Bảo, ngươi đang làm cái gì vậy? !

- Nam tỷ, xin lỗi, xin lỗi, hơi hơi ngủ quên một chút.

Đào Bảo chắp lại hai tay, mặt mũi tràn đầy xin lỗi.

Hắn dừng một chút, lại nói:

- Vậy đối phương đang ở đâu?

- Phía sau ngươi vị trí gần cửa sổ.

Nam tỷ nói.

Đào Bảo ngẩng đầu xem xét, sau đó khuôn mặt trong chớp mắt dại ra.

Đập vào trong mắt chính là một nữ nhân có thể nói khuynh quốc khuynh thành.

Nàng đại khái hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, đeo một cặp mắt kính vành đen, lộ ra rất tài trí, dịu dàng.

Hai mắt của nàng như nước mùa thu, trong suốt có thần kết hợp với lông mày tinh tế như lá liễu trông vô cùng xinh đẹp, sống mũi cao cao khéo léo đẹp đẽ, bờ môi lại thoa một lớp son màu hồng phấn lại thêm kiều diễm.

Tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng phảng phất như không có trọng lượng, luôn theo gió nhẹ nhàng bay bay, đúng là xinh đẹp tuyệt trần.

Nàng mặc lấy chính là một cái váy dài lụa trắng bó sát người, hai cái bắp đùi trắng như tuyết, tà váy mỏng luôn lay động phiêu dật, đập dờn xuất vạn loại phong tình, hiển lộ mười phần gợi cảm;

Da thịt của nàng trắng nõn đẫy đà, giống như nõn nà, huyễn thải diễm diễm, làn da trong suốt long lanh có thể thấy được từng sợi tĩnh mạch.

Mỹ nhân vai dài mà tả hoãn lại hướng về phía eo ếch thu hẹp, phảng phất do đôi tay của Thiên Công điêu liền mà thành, lộ ra trác việt siêu phàm, phiêu dật mê người.

Về phần ngũ quan, càng giống như là tác phẩm nghệ thuật được tạo hình tỉ mỉ từ Thượng Đế, xinh đẹp không có chỗ nào để chê.

Có một loại nữ nhân, từ nhỏ liền tỏa sáng cùng nhật nguyệt, đại khái chỉ chính là nữ nhân mà bây giờ Đào Bảo đang nhìn đến.

- Thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng. . .

Đăng đăng đăng ~

Thanh âm giày cao gót phát ra dần dần tiến gần, vị nữ nhân tuyệt sắc trực tiếp đã đi tới.

- Tới, để ta giới thiệu một chút cho ngươi, vị nam sĩ này gọi là Đào Bảo, là "Nguồn cung cấp" chất lượng cao của Hôn Giới sở chúng tôi , 25 tuổi, tốt nghiệp đại học Harvard, bây giờ là là quản lý của một xí nghiệp nào đó có vốn đầu tư nước ngoài. . .

- Không, ngươi sai rồi.

Nữ nhân đột nhiên cười một tiếng:

- Hắn 23 tuổi.

- Hả? Thế nhưng bên trên CMND Đào Bảo là 25 tuổi a.

- Đó là bởi vì CMND của hắn báo cáo láo hai tuổi. Hơn nữa, hắn cũng không phải là cái gì du học về nước, hắn là sinh viên tốt nghiệp ở một trường đại học hạng ba trong nước, không, hẳn là bỏ học sinh.

Nữ nhân nói.

- Ôi chao!

Người phụ nữ trung niên rốt cục ý thức được có điểm gì là lạ:

- Ngươi. . .

Mỹ nữ lạnh lùng cười cười:

- Ta là vợ trước của hắn.

Phốc!

Người phụ nữ trung niên thiếu chút nữa thổ huyết.

Định mệnh, sẽ không trùng hợp như vậy chứ!

Lúc này, mỹ nữ đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, lại nói:

- Ừ, ta đại khái đã hiểu. Đây hẳn là hôn thác a. A..., có ý tứ.

- Khục khục!

Đào Bảo rốt cục kịp phản ứng, hắn nhìn lấy người phụ nữ trung niên nói:

- Cái kia cái gì, Nam tỷ, ngươi về trước đi, nơi này liền giao cho ta.

Hiên nhiên là Nam tỷ cũng có chút mộng, mơ mơ màng màng rời đi.

Phụ nữ trung niên đi rồi, Đào Bảo nhìn chằm chằm nữ nhân, ánh mắt nóng rực:

- Hạ Tình, ngươi, ngươi này. . . Này. . .

Đào Bảo chấn kinh không nói ra lời.

Bởi vì, ba năm không thấy vợ trước liền biến hóa thật sự quá lớn!

Ba năm trước đây Hạ Tình vẫn còn là bé mập, thân thể cũng tương đối béo, cũng không hiểu cách phối ăn mặc, thoạt nhìn vừa xấu vừa quê.

Ách, cũng không hẳn xấu, nhưng hẳn là thuộc về loại vô cùng bình thường.

Ném đến trong đám người, căn bản là tìm không ra.

Nhưng ba năm sau Hạ Tình. . .

Đào Bảo đánh giá Hạ Tình từ trên xuống dưới, nội tâm vẫn như cũ cực kỳ chấn kinh.

- Người! Đây quả thực là nữ thần quốc dân a! A, tương đối tiếc nuối chính là, bộ ngực tựa hồ nhỏ đi.

Hạ Tình nhìn thấy ánh mắt trắng trợn không chút kiêng dè gì của Đào Bảo tựa hồ rất phản cảm:

- Đào tiên sinh, xin hãy tôn trọng chút.

Giọng điệu cứng ngắc mà băng lãnh đem nội tâm nhiệt liệt của Đào Bảo chậm rãi dập tắt.

- Hạ Tình, ba năm này, ngươi biến hóa thật lớn a.

Đào Bảo ổn định lại tâm tình, cười cười nói.

- A...?

Hạ Tình lạnh lùng nhìn nhìn Đào Bảo:

- Ý ngươi muốn nói là, ta phẩu thuật thẩm mỹ sao? Bất quá, thật đáng tiếc, ta chỉ là giảm béo gầy đi mà thôi. Cần phải nói là, đây mới là tướng mạo hình thể chân chính của ta.

Đào Bảo gật gật đầu:

- Ừ, nhìn ra được là thân thể tự nhiên gầy đi, do đó bộ ngực cũng theo đó nhỏ lại.

- Đào Bảo!

Hạ Tình tỏ ra rất phẫn nộ.

- Nha nha, không việc gì đâu, ngực lớn ngực nhỏ cũng không có quan hệ. Tục ngữ nói, có đẹp hay không nhìn bắp chân, ta cảm thấy được ta hoàn toàn có thể lấy đẹp chân thủ thắng.

Đào Bảo cười cười nói.

Hạ Tình nắm chặt nắm tay, khẽ cắn răng:

- Cặn bã!

Đối mặt thái độ oán hận của Hạ Tình, nội tâm Đào Bảo cũng có chút không thoải mái.

- Mỹ nữ, ta là cặn bã, vậy lúc trước đây ngươi coi trọng ta, chẳng phải là nói ngươi ngay cả cặn bã cũng không bằng?

Đối mặt với gương mặt tuyệt sắc của Hạ Tình, ngay cả một chút xíu lấy lòng Đào Bảo cũng không có.

Nói đùa gì vậy, muốn ly hôn chính là ngươi, còn là hoàn toàn không có bất kỳ lý do chính đáng, Ca làm sao lại là cặn bã?

- Ngươi. . .

Hạ Tình tựa hồ có chút tức giận, thế nhưng là tìm không được bất kỳ lời nào để phản bác Đào Bảo.

- Ta làm sao?

- Chính ngươi ngay lúc này? Dựa vào người khác làm hôn thác lừa gạt tiền?

Trên mặt Hạ Tình lộ ra chút điểm khinh thường.

- Hôn thác thì làm sao? Từ trước đến nay ta cũng chỉ là lấy đi tiền tài của người khác, tuyệt đối sẽ không đi lừa gạt tình cảm của người khác, chung quy so với ít người càng tốt hơn.

- Lời này của ngươi là có ý gì?

- Có ý tứ gì chính ngươi rõ ràng, lừa gạt cảm tình lão tử bốn năm đại học, ngươi biết bốn năm này ta có thể làm cái gì sao? Nói không chừng ta học tập tốt liền biến thành Einstein phiên bản hai, nói không chừng ta mua xổ số cũng có thể thưởng, nói không chừng ta tùy tiện đầu tư một thứ nào đó liền tăng tỉ giá đồng bạc, nói không chừng hiện tại ta chính là ngàn tỉ phú ông, kết quả nha. . . Bốn năm đại học ta toàn bộ đều lãng phí ở trên người của ngươi.

Đào Bảo nuốt ngụm nước miếng, tiếp tục nói:

- Ngươi biết không? Ly hôn về sau ta khóc trọn vẹn ba ngày a, nước mắt nam nhi không dễ rơi, bởi vì nước mắt kia đều là hoàng kim, ta. . . Ai, được rồi, không nói nữa, dù sao chúng ta cũng đều ly hôn thật lâu rồi.

Sau khi nghe Đào Bảo ở bên kia nói xong, nếu như không phải là Hạ Tình đặc biệt hiểu rõ người này, e rằng thật sự cũng bị cảm động.

- Vậy thì thế nào?

Hạ Tình biểu tình cũng không có sản sinh chút nào rung động.

- Cho nên. . . Phí tổn ra mắt một ngàn khối tiền lần này, ngươi liền cho a, ta có thể phần đến 500 nha.

Đào Bảo xoa xoa đôi bàn tay, nói.

Tiền thuê nhà tháng sau lập tức sắp phải đưa, thiếu tiền đây nè.

Khuôn mặt Hạ Tình lập tức đen thành các-bon, bị chọc tức thân thể mềm mại liền run, nàng khẽ cắn răng, lại nói câu:

- Cặn bã!

Sau đó trực tiếp từ trong bóp rút ra một ghim nhân dân tệ, vung đến trên tay Đào Bảo, oán hận nói:

- Hi vọng đây là lần cuối cùng thấy được ngươi!

Ps : Nói rõ một chút, văn bên trong nói, vai chính CMND tuổi tác báo cáo láo hai tuổi, kết hôn tuổi tác không có vấn đề.