“Sao một mình trở lại? Nhạc Nhạc đâu?” Tằng Hương Nghi nhìn phía sau Lê Dĩ Quyền, hỏi.
“Có việc đi ra ngoài.”
“Con không đi cùng hả?”
“... Mẹ.”
“Được được rồi, lấy lùi để tiến, lấy lùi để tiến. Nhưng, con gái a, cẩn thận là chuyện tốt, nhưng trên tình cảm nếu như con cẩn thận quá… một khi bỏ qua cái gì đó, có khả năng sẽ không có cơ hội cứu vãn đâu! Mẹ cứ hy vọng ── con xúc động một phen đi.”
“...” Lê Dĩ Quyền không lên tiếng trả lời, lên lầu trở về phòng mình.
Giữa trưa lúc cô nhận điện thoại dáng vẻ kích động lại rối rắm của cô, hắn không yên lòng liền đi theo. Ngô Minh hắn có biết, nhưng hắn không nghĩ cô nhìn thấy Ngô Minh mà kích động. Ngô Minh đi rồi, hắn cân nhắc trái phải cuối cùng vẫn chuẩn bị gõ cửa xem cô như thế nào, kết quả chỉ thấy cô cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
hắn không đi cùng, bởi vì hắn biết cô sẽ không hy vọng hắn đi cùng.
Vui vẻ...
Hà Nhạc Nhạc dẫn vệ sĩ đuổi theo tới sân bay mới biết được Ngô Minh đã đổi giờ bay thành sớm nhất, Hà Nhạc Nhạc không nói hai lời liền quẹt thẻ mua vé máy bay, vệ sĩ nói vé máy bay của hắn Quý Tiết phụ trách chi trả, cô cũng không so đo nữa, vội vàng đi qua cổng an ninh chờ máy bay.
Thành phố C là địa danh du lịch, kiến trúc thành thị, văn hóa đều rất đặc sắc, nhưng ngồi trên tắc xi, Hà Nhạc Nhạc chẳng có tí tâm trạng ngắm cảnh, cô lo lắng chút nữa gặp Quý Tiết và Tần Chi Tu thì làm sao giải thích cho sự xuất hiện của cô...
“Đến gặp Nguyễn Lân à?”
không cần cô mở miệng, Quý Tiết nhận được điện thoại của cô liền đi xuống đại sảnh Đài Truyền hình đón cô, câu nói đầu tiên đã đem những câu trả lời cô nghĩ sẵn trong đầu đập nát.
“Giữa trưa Ngô Minh tiên sinh có tới tìm em, để quên điện thoại lại.” Hà Nhạc Nhạc tốt xấu gì cũng nên nói rõ một chút.
“đi thôi, anh dẫn em đi, bọn họ đang diễn tập.”
Giọng điệu Quý Tiết thản nhiên bao dung cho cô, nhìn hắn rất giống dáng vẻ của Tu, Hà Nhạc Nhạc chần chừ vài giây, khi hắn quay đầu dừng lại chờ cô, nhìn vào đôi mắt đẹp phong lưu anh tuấn của hắn, đi lên trước nắm lấy bàn tay hắn.
Lông mi khẽ nháy, Quý Tiết cúi đầu bất ngờ nhìn tay mình.
“đi thôi.” một lát sau, nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình, Quý Tiết nhẹ nhàng mỉm cười nói.
hắn... Dần dần hiểu được một chút ý của Mục Duy.
Ngay cả đau lòng, ngay cả không buông tha, nhưng chỉ một chút thỏa mãn, đã an tâm. Nếu như hắn không có bước ra từng bước như thế này, hậu quả sẽ như thế nào? Làm cho cô vì sự dây dưa của mình mà đau khổ than khóc? Hay là buông tay cô, trở về những ngày tháng chán nản nhàm chán?
May mắn.
Nắm tay cô đưa lên bên môi khẽ hôn một cái, ánh mắt liếc nhìn dáng vẻ kinh ngạc lại thẹn thùng của cô, khuôn mặt anh tuấn của Quý Tiết toát ra vẻ phong lưu tiêu sái vô hình, làm cho mọi người bất kể nam nữ vô tình nhìn thấy trong nháy mắt quên mất ngôn ngữ, động tác, giống như bị dính thuật đứng hình đứng im tại chỗ, cho đến khi hắn nắm tay Hà Nhạc Nhạc đi qua mới giật mình tỉnh lại.
“Vừa nãy là ai vậy? Diễn viên sao? Hình như tôi chưa từng thấy qua? Khí chất rất… đặc biệt…”
“không phải diễn viên, đó là người đại diện của Tần Chi Tu, người đại diện số một, Quý thiếu chủ của Mâu Tư!”
“A... thật sự rất có khí chất a! Thực sự là cao phú soái a! thật hâm mộ bạn gái của hắn…”
“Được rồi! Đừng háo sắc, trong cái vòng luẩn quẩn này, cậu tốt nhất nhìn thấy cái gì cũng phải giữ bình tĩnh.”
“không phải chị Trương hồi nãy cũng nhìn ngây người sao?”
“cô, cô, nha đầu kia!”
Phòng diễn tập rộng số 1 thành phố C, dựa theo giờ giấc trên bảng phân công, lúc này diễn tập đã chấm dứt, nên sắp xếp người xem vào chỗ để chính thức quay, nhưng trong phòng lại là sự im lặng quỷ dị, Quý Tiết thấy thế trực tiếp dẫn Hà Nhạc Nhạc đi vào phòng trang điểm.
Vừa chào hỏi với Tần Chi Tu, bên Đài Truyền hình còn có thêm mấy nhân viên đến đây hỗ trợ.
“Quý thiếu chủ, anh xem, anh hỗ trợ khuyên nhủ đi, trạng thái của Lân ca như thế này thật sự không thể quay được, nếu đợi lát nữa người xem vào rồi mà vẫn là dáng vẻ như vậy, rơi vào tay đám người trên mạng chúng ta thật sự không khống chế được.”
“đã biết rồi, đợi lát nữa tôi đi qua.”
“Cảm ơn Quý thiếu chủ, cảm ơn Quý thiếu chủ!”
“không sao, làm phiền mọi người rồi, nghệ sĩ của Mâu Tư còn phải nhờ mọi người chăm sóc nhiều hơn.”
“Quý thiếu chủ khách khí! Khách khí! Tôi đi ra ngoài trước!”
“... Nguyễn Lân hắn, xảy ra chuyện gì?” Hà Nhạc Nhạc chần chờ hỏi.
Quý Tiết hướng về Tần Chi Tu giơ giơ cằm lên.
Tần Chi Tu lột một trái quýt đưa cho Hà Nhạc Nhạc, “Từ lúc hắn xuất hiện đến bây giờ cũng không có biểu cảm gì, yêu cầu gì, nói lời thoại vẫn bình thường… Nhưng… Biểu cảm gì cũng không có.”
Đứng ở bên ngoài phòng trang điểm của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc cầm điện thoại của Ngô Minh, nâng tay nửa ngày cũng không gõ cửa.
Quý Tiết rõ ràng thay cô gõ cửa.
Ngô Minh mở cửa vừa thấy là Hà Nhạc Nhạc, hai mắt nhất thời sáng lên, “Nguyễn Lân, Hà tiểu thư đến đây!”
không đợi Hà Nhạc Nhạc có phản ứng, Ngô Minh nhìn di động trên tay cô, liên tục nóilời cảm ơn, thuận tiện đi ra ngoài đóng cửa, đẩy Hà Nhạc Nhạc vào phòng.
Quay đầu nhìn cửa phòng đóng lại sau lưng mình, Hà Nhạc Nhạc một hồi lâu cũng không dám quay đầu trở lại.
Cảm giác được người khác tới gần, Hà Nhạc Nhạc vẫn không xoay đầu lại, lồng ngực dày rộng của nam nhân đã gần trong gang tấc.
“Nguyễn ── a... anh, anh đừng như vậy...” Điên cuồng hôn lên môi cô, dừng ở hai má, dừng ở bên tai, dừng ở cổ, quần áo giống như giấy bị xé rách ra, hai tay bị bắt chéo sau lưng, toàn bộ thân thể bị nam nhân ôm lấy đặt trên tường ──
“Nguyễn Lân!”
Nam nhân cuối cùng cũng dừng lại sự xâm nhập dã man, nhưng vẫn ép cô dựa sát vào tường như cũ, dựa vào kế bên gáy cô, thân thể to lớn lại đang run rẩy.
“... bảy năm anh kiên trì liền như thế đều không đáng giá sao? không phải anh rất chuyên nghiệp sao? anh nhịn 7 năm, bây giờ muốn buông tay hoàn toàn sao? khôngphải vì để cho anh có thể đóng đạt vai ‘thân sĩ hoàn mỹ’ mà sinh ra ‘nha đầu thông phòng’ như em sao, bây giờ không phải rất buồn cười sao?
Nam nhân càng run rẩy hơn nữa, làm thân thể cô cũng hơi hơi run lên.
“Nguyễn Lân, đừng để cho em khinh thường.”
Hồi lâu, hai người cũng nói gì nữa.
Cho đến khi Quý Tiết mở cửa vào, nhìn thấy hình ảnh Nguyễn Lân ép Hà Nhạc Nhạc vào tường.
“Buông ra. Đừng để cho tôi phải dùng chân đá.”
Cởi áo khoác phủ lên người Hà Nhạc Nhạc, Quý Tiết kêu Tần Chi Tu dẫn cô ra ngoài trước.
“Sao vậy? Ngay cả nói cũng không dám nói với cô ấy?” Vẻ mặt Nguyễn Lân thống khổ giãy dự, Quý Tiết lạnh nhạt nói.
“...”
“Sợ rằng mình một khi mở miệng nói ra chân tướng thì sẽ vạn kiếp bất phục sao?”
“Cút!”
“Tôi đương nhiên sẽ cút, tôi sẽ cút đến bên cạnh cô ấy, ôm côấy, yêu côấy. Mà cậu thì sao? Chạy về nước làm chủ quặng mỏ à?”
“Cậu muốn chết!”
“Tôi không rảnh đánh nhau với cậu, tôi chỉ hy vọng cậu hiểu rõ một chuyện ── nếu như biết chân tướng sẽ chỉ làm cô ấy thống khổ hơn, vì sao cậu phải nói ra?”
“...”
“Lỗi cậu phạm phải, bất kể như thế nào cũng không có cách cứu vãn rồi, cậu đau khổ là do cậu xứng đáng, nhưng cậu lại muốn cô ấy đau khổ theo sao? Thậm chí là đau khổ cả đời?”
Hai tay nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên. Nguyễn Lân áp chế đau khổ, lại khôngnhịn được rùng mình. hắn biết, hắn đều biết! hắn biết bản thân đã phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ! hắn biết một khi hắn nói ra sẽ có kết quả như thế nào!
Lần đầu tiên hắn biết, bản thân yếu đuối như thế! Sợ hãi nhìn mặt trời mọc mỗi ngày, mỗi một tia ánh sáng, mỗi một giọng nói, mỗi người! Chỉ cần mở mắt ra, giống như nhìn thấy tất cả đều đang chế giễu trào phúng hắn ──
cô ấy sẽ hận mày cả đời cả kiếp!
cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mày!
cô ấy đối với mày chỉ có oán hận không hề có tình yêu!
cô ấy không có khả năng yêu mày!
Tiếng rên đau khổ không tự chủ tràn ra ngay khóe miệng Nguyễn Lân, Quý Tiết yên lặng nhìn hắn chằm chằm, không biết qua bao lâu, hắn lấy một cái chìa khóa từ trong túi ra đặt ở trên bàn trang điểm.
“Chuyện cậu muốn là gì cậu rõ ràng nhất, những chuyện dư thừa khác, đừng nghĩ nữa, cũng không cần làm. Có một số việc…. để nó nát ra trong bụng cậu, đối với cậu mà nói, chính là trừng phạt tốt nhất.”
Quý Tiết vừa dứt lời, một tiếng tất tay rất nhỏ từ ngoài cửa truyền đến, tiếp theo là giọng ai đó kinh hô ── “Hơi Hơi!”