Chương 251: Mẹ Già Xuất Chiến

Giống như lá rụng gặp phải bão tuyết, Hà Nhạc Nhạc không hề có cơ hội phản kháng bị Tằng Hương Nghi kéo vào phía đông đại học ×, cả đường chưa nói được mười chữ đã bị kéo đến quảng trường nơi hoạt động của trường học. Đối mặt với Tằng Hương Nghi nhiệt tình nói liên tục, Hà Nhạc Nhạc lén lút nhìn vệ sĩ cách đó không xa, nhưng vệ sĩ mặt không chút thay đổi, chẳng có ý muốn đi luôn cứu cô.

Đại ca à, mau giúp đỡ đi…

không có lý do, lại luôn không biết cách từ chối người khác, Hà Nhạc Nhạc thành thậtđi theo Tằng Hương Nghi đi luyện kiếm. Mấy tiếng sau, loại hình thể dục được tập thể người trung niên yêu thích này lại rất hợp ý Hà Nhạc Nhạc. Động tác nhẹ nhàng chậm rãi, tư thế hào phóng tuyệt đẹp, vừa mềm mại lại vừa cứng rắn, trong cương có nhu, mặc dù thân thể có chút mệt mỏi nhưng lại rất thoải mái, các đốt ngón tay bình thường rất ít hoạt động, cơ bắp như rỉ sắt được mài giũa, vừa tê dại lại nhẹ nhàng khoan khoái.

“một mình rất chán? Con đi ăn cơm trưa với dì đi, dì ghét nhất là ăn cơm một mình!” Lúc giữa trưa, Tằng Hương Nghi nói như thế.

một mình? Xem ra L không có ở nhà. Lo lắng một chút, lại quét mắt nhìn vệ sĩ, Hà Nhạc Nhạc từ bỏ việc chống cự.

thật vất vả ăn xong cơm trưa, Hà Nhạc Nhạc vừa định nói lời cảm ơn và tạm biệt, chỉ thấy vẻ mặt bà dì trước mắt đầy vẻ ai oán.

“Ai... Vẫn nên sinh con gái tốt hơn, sinh con trai chẳng dùng được mà! Con xem người ta, không có việc gì thì hai mẹ con tay trong tay dạo phố ăn uống, nói nói cười cười thật vui vẻ ha!”

“...” Hà Nhạc Nhạc không nói tiếp, cô tiếp lời không được. Mẹ con cùng nhau đi dạo phố? cô chưa bao giờ cùng mẹ đi dạo phố với nhau. cô tất nhiên có thể ngoảnh mặt làm ngơ với đống lời ra tiếng vào đó, nhưng cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau lòng vì cô của mẹ. Vì thế khi rảnh rỗi, nếu không cần phải ra ngoài cô sẽ không ra, nếu có đi cũng chỉ đi một mình.

“Nhạc Nhạc... buổi chiều con có thời gian đi dạo phố với dì không?” Tằng Hương Nghi với ánh mắt mong chờ hỏi.

“... Dạ, con có thời gian rảnh ạ.”

đi dạo phố thật sự là rất mệt mỏi a, suốt một buổi chiều, Tằng Hương Nghi kéo Hà Nhạc Nhạc đi dạo trong mấy cái trung tâm thương mại, Hà Nhạc Nhạc đã rất mệt rồi, mà Tằng Hương Nghi tinh thần vẫn phấn chấn không thấy mệt, làm Hà Nhạc Nhạc rất bội phục.

“Vì thế mới muốn con đi theo dì luyện kiếm! Cường thân kiện thể kéo dài tuổi thọ tu thân dưỡng tính vĩnh bảo thanh xuân!” Dáng vẻ Tằng Hương Nghi như đang quảng cáo nước tăng lực..

“A... Dạ! Được, dì không chê con ngốc là được.”

“Quyết định vậy nhé! Mỗi tối thứ 2,3, cuối tuần thì buổi sáng, đi, chúng ta đi mua kiếm, coi như là quà ra mắt của sư phụ tặng đồ đệ!”

“Ách...” cô, lúc nào thì cô bái sư rồi?

Dạo đến chạng vạng tối, đúng với lo lắng của Hà Nhạc Nhạc, Tằng Hương Nghi kêu Lê Dĩ Quyền tới đón, ba người cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài, sau đó lái xe về nhà.

“Lê luật sư, đến phía trước cho tôi xuống được rồi.” Vừa tới cổng nhà trọ, Hà Nhạc Nhạc liền vội vàng nói.

“đi đến nhà của dì ngồi một chút đi, ở đó dì còn có CD và sách có thể cho con mượn.” Tằng Hương Nghi nói.

Nửa tiếng sau, Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng có thể bước ra khỏi cửa nhà họ Lê.

“Nhạc Nhạc, sáng mai gặp nha!” Tằng Hương Nghi vẫy tay nói, không đợi Hà Nhạc Nhạc trả lời, bà lại nói tiếp, “Con gái, không cần trở về nhà sớm quá, không về cũng được!”

“...”

“...”

Hai người không nói gì cứ yên lặng đi về phía nhà trọ Hà Nhạc Nhạc thuê, ban đêm cũng khá dễ đi nhầm đường nhưng người đã ở lâu rồi nên cũng không đi nhầm, trở về cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Đứng ở dưới lầu, Hà Nhạc Nhạc chần chừ một lúc mới mở miệng, “Cảm ơn anh đưa em về nhà. Tự em đi lên là được rồi.”

“Lần trước, không phải em có chuyện gì chưa nói hết sao?” Lê Dĩ Quyền cúi đầu nhìn cô, đôi mắt phượng đen thẳm như hồ sâu, lúc nào cũng có thể hấp thu lấy những linh hồn đang dao động. Mặc quần áo thể thao tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, thân thể nhỏ nhắn gầy yếu làm cho cô nhìn thoáng qua khá giống cô gáichưa dậy thì. Nhưng trên khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt lại đang che giấu tất cả những thống khổ, hắn càng hiểu rõ… Lại càng không thể kiềm chế.

Đồng tình sao? không, cô không cần đồng tình, trong trái tim hắn cũng không biết đồng tình là gì.

Thương tiếc sao? Đúng, thương tiếc cô bị khuất nhục đến bây giờ, thương tiếc cô từ nhỏ đã phải chịu đựng những điều đáng ghê tởm của lòng người!

Nhưng mà giờ phút này tràn ngập ở trong lòng hắn, không chỉ có thương tiếc, nhiều hơn... Là cảm xúc hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ cảm nhận được.

Nghĩ đến dáng vẻ kiên cường không thèm để ý đến những lời đồn đãi, nghe tiếng hát dịu dàng của cô, lần lượt nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn cắn răng rơi lệ, thân thể run rẩy… Mấy ngày chưa gặp cô, nhưng một giây một phút cô cũng chưa từng rời khỏi đầu óc của hắn!

rõ ràng trong lòng bị một phần cảm xúc xa lạ lấp đầy, làm hắn hoang mang nửa đêm bừng tỉnh.

“Em... Chúng ta thật sự không có khả năng ở cùng một chỗ, em, trong lòng em có người khác rồi.” Lý do cũ, cũng là lý do từ chối người khác hợp lý mà hiệu quả nhất.

“Vậy à?”

nhẹ nhàng một tiếng, làm cho Hà Nhạc Nhạc không biết hắn chấp nhận hay là không. không dám ở cùng hắn một thời gian dài, Hà Nhạc Nhạc ôm lấy quyển sách và CD trên tay hắn, xoay người, trong nháy mắt, một bông hoa đặt trên bìa quyển sách Thái Cực kiếm trong tay cô.

cô thật sự rất ngạc nhiên, trước đó hắn để hoa ở chỗ nào?

“L, loại chuyện này, thật sự không cần phải...”

“Buổi tối ngâm chân, mát xa thân thể một chút rồi hãy ngủ, nếu không ngày mai sẽđau nhức.”

“L...”

“Chuyện của Hoành × mấy ngày nữa là có thể giải quyết.”

“...”

“Nếu như thời gian trở lại bốn tháng trước, em còn có thể từ chối anh sao?”

Hà Nhạc Nhạc hoảng sợ.