Chương 6: Nụ cười mẹ hiền
Trong mỗi một phòng ký túc xá trẻ em đều có một cái chậu, thoạt nhìn là bát cơm của đám trẻ. Nhưng trong những cái bát này đều trống trơn, chẳng có gì hết.
Cô vốn muốn dựa vào một mặt nghiêm túc của mình để uy hiếp những đứa trẻ này, nhưng một giây sau vẻ mặt của Hứa Thu đã không căng nổi. Trước đó ở bên ngoài không cảm thấy gì, đi vào trong nhìn một cái mới thấy mỗi một đứa trẻ thoạt nhìn đều gầy như que củi.
Có vài đứa lông trên người đã bết lại, thoạt nhìn dính từng nhúm từng nhúm vô cùng bẩn.
Nhà trẻ của tinh tế vẫn rất tiên tiến, trong mỗi một phòng đều có một màn hình hiển thị cao nửa người, trên đó viết tên, chủng tộc, sở thích còn có cả trạng thái đói khát của đứa trẻ.
Cho dù là bảng tín hiệu trước mặt đứa trẻ nào cũng đều đang lóe lên đèn đỏ chói mắt: Đói khát, đói khát, trạng thái cực kỳ đói khát!
Người trông trẻ tiền nhiệm của nhà trẻ hành tinh hoang đã đi hơn một tháng, điều này cũng dẫn đến việc thiết bị của nhà trẻ đã nhiều năm không được sửa, xuất hiện một vài vấn đề nhỏ. Vài BUG này bị đám trẻ khống chế nhưng không một ai trong đám trẻ có khả năng báo cho liên bang biết.
Sau lưng nơi mà Hứa Thu không nhìn thấy có một đứa trẻ lông xù nhắm chuẩn cơ hội, duỗi đôi cánh của mình từ trong khe hở nhà giam ra lén lút hướng về phía con mồi của nó… người trông trẻ này thoạt nhìn không có bao nhiêu thịt nhưng vẫn có thể lấp đầy bụng.
Sau khi Hứa Thu nói xong cũng không có được bất cứ lời hồi đáp nào của đám trẻ.
Được rồi, bây giờ bọn họ chỉ là người xa lạ, nếu như đám trẻ quá nhiệt tình ngược lại sẽ trông có vẻ rất kỳ quái.
Hứa Thu tự an ủi mình trong một giây, rất nhanh đã bước ra khỏi bầu không khí lúng túng. Dù sao nơi này cũng không có người nào khác chỉ, cần cô không cảm thấy lúng túng thì không có ai có thể khiến cô lúng túng hết!
Bây giờ phải giải quyết vấn đề lương thực cho đám trẻ đã! Dù sao những trạng thái đói khát đỏ tươi này nhìn vào cũng khiến người cảm thấy lo lắng.
Đúng rồi, nếu cái loa trước đó còn hoạt động vậy nhà trẻ này chắc hẳn có lương thực dự trữ cho đám trẻ mới đúng. Có lẽ là vì đám trẻ quá nhỏ bé, không biết lấy ở đâu nên mới đói thành bộ dáng này.
Một đôi mắt đỗ xanh nhỏ bé nhắm chuẩn hướng, chính lúc này, ánh sáng xanh từ trên bộ ngực của nó kéo dài lan về phía đôi cánh, màu vàng nhạt của đôi cánh lông được phủ lên một tầng màu xám nhạt. Mỗi một chiếc lông vũ đều hóa thành vũ khí sắc bén, lấy một cọng lông bất kỳ có thể đâm xuyên trái tim của con người nhỏ bé.
Bảy tám cặp mắt đều đang nhìn về phía lưng Hứa Thu, số tám thật sự quá gian trá, nhanh như vậy đã ra tay rồi.
Trong nháy mắt khi đôi cánh hừng hực khí thế đó sắp chạm vào lưng Hứa Thu thì người trông trẻ mới tới này lại cúi người xuống, vừa vặn tránh được đôi cánh ở hình dạng sắt thép đó.
Hỏng bét, không ngờ đối phương có thể tránh được, kết quả vì dùng lực quá mạnh mà nó đụng vào kết giới của nhà ngục!
Thời gian BUG đã trôi qua, kiểm tra phát hiện ra hành vi “quá giới hạn” của đám trẻ, ngay lập tức dòng điện đan thành một tấm lưới màu lam giữa không trung.
“Rẹt rẹt rẹt!
Trạng thái sắt thép của con chim nhỏ bị điện đánh về nguyên hình, nó trợn trắng mắt, chíp một tiếng, ngã lên đống cỏ khô mềm mại trong phòng số tám.
“Khì khì khì” “Há há há” “Hi hi hi.”
Nhìn thấy tên xui xẻo cả người co quắp dưới đất đám trẻ trong nhà trẻ hành tinh hoang lộ ra nụ cười vui khi thấy người gặp họa.
Đợi khi Hứa Thu đứng thẳng người dậy đã nhìn thấy khóe miệng của con mèo nhỏ trước mặt giương lên, lộ ra đầu lưỡi nhỏ màu hồng bên trong, còn có hai cái răng nanh nhọn hoắt trong đó nữa, đây là một cười mỉm vô cùng rõ ràng rồi còn gì.
Ôi chao!
Bộ lông trắng như tuyết này với các sợi lông tơ nhẵn nhụi run nhẹ trong không trung, cái mũi nhỏ thanh tú, cái đuôi nhỏ chôn trong đống lông xù, mỗi một đường cong đều giống như kiệt tác của tạo hóa vậy.
Đôi mắt của nó vừa tròn vừa to, đôi đồng tử dị sắc lại giống như bầu trời dày đặc sao, lúc cười lên vừa mở vừa khép giống như các vì sao đang chảy trong ngân hà vậy.
Trên đời này lại có một bé mèo con xinh đẹp tuyệt trần như vậy.
Hứa Thu bị nụ cười này kích thích lộ ra nụ cười mẹ hiền không thể kiềm chế được. Tuy rằng bộ dáng trông vô cùng kỳ lạ, lớn lên cũng không giống nhau, nhưng trên mặt mỗi người đều nở nụ cười (vui khi thấy người gặp họa) phát ra từ tận đáy lòng.
Trước đây Hứa Thu rất nhận được sự yêu mến của các bạn nhỏ trong nhà, nhưng không ngờ loại thể chất này cũng có tác dụng đối với trẻ con phi nhân loại.
Cô cưỡng chế đè nén cơn kích động trong lòng, nhìn về phía những đứa trẻ khác.