Chương 37: Thanh Sa đúng là không biết xấu hổ mà
Mỗi một đứa trẻ ở đây, đều không thể dùng nhận biết khoa học của Hứa Thu để phán đoán được.
Hứa Thu nhìn “chiếc vòng xanh” trên cổ tay mình, thật ra trước đây cô không hề thích loại động vật nhìn trông trơn bóng lạnh lạnh này, nhưng khi nãy cô gặp nguy hiểm, chính con rắn lục nhỏ bé yếu hơn kẻ thù vô số lần này đã lao ra và cứu sống cô.
Lúc nãy khi người đàn ông đó xông đến, cô thật sự rất hoảng sợ, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn tâm lý đánh không lại.
Khi đối phương ngã xuống, Thanh Sa ở trên cơ thể của người đàn ông, nghiêng đầu về phía cô, khoảnh khắc đó cô thả lỏng toàn bộ trái tim mình, điều ngẫu nhiên dâng lên là một cảm giác xúc động mạnh mẽ.
Lúc đó cô có một cảm giác: Kể từ hôm nay, Thanh Sa tuyệt đối là con rắn lục mà cô yêu thích nhất trên thế giới này.
Nhìn dáng người mảnh mai này, với bộ vảy như ngọc thạch và đôi mắt hạt đậu siêu dễ thương.
Cảm giác được Hứa Thu đang nhìn mình, chú rắn lục nhỏ phun ra âm thanh của rắn, sau đó thu lại nọc độc ở răng mình, liếm liếm vào da ở cổ tay Hứa Thu một cách rất thân mật.
Hứa Thu không kìm được chạm chạm vào cái đầu tam giác của nó: “Cảm ơn Thanh Sa.”
Ngón tay của cô như mang sức mạnh đặc biệt, Thanh Sa vốn dĩ vừa sử dụng dị năng xong, muốn nghỉ ngơi, nhưng trong chốc lát tràn đầy sức mạnh.
Đuôi của chú rắn lục nhỏ nới lỏng khỏi khuỷu tay Hứa Thu, để đủ độ dài, sau đó thắt một chiếc nơ xinh đẹp trên không trung.
Nhìn thấy khung cảnh chú rắn lục nhỏ đang trổ tài khéo léo, đám trẻ ồ lên một tiếng.
“Ôi trời, Thanh Sa đúng là không biết xấu hổ mà!”
“Quả thực là nham hiểm quá rồi!”
Hoàn toàn không ngờ được, trong bọn chúng, người đầu tiên chạy đến bên chỗ Hứa Thu lại là Thanh Sa, người mà bình thường rất im lặng.
Bởi vì chủng tộc, loài rắn ít được ưa chuộng hơn nhiều so với những con vật lông tơ có vẻ ngoài dễ thương, nhưng với khả năng của ngày hôm nay, Thanh Sa hoàn toàn có thể vượt qua những con vật đó.
Có người đầu tiên thị phạm thì những đứa trẻ khác cũng không có cách nào đợi tiếp được.
Cứ tiếp tục như thế thì ai biết được liệu sẽ xuất hiện Thanh Sa thứ hai hay không.
Đám trẻ chen lấn nhau lao ra, ngay cả Bạch Táp lúc đầu còn có chút do dự, sau khi chỗ chúng đứng trống rỗng thì cậu bé cũng đi theo ra.
Tốc độ của cậu bé nhanh hơn những đứa trẻ khác, cho dù xuất phát chậm hơn một bước những cũng có thể kịp thời chạy đến trước.
Dù sao thì ánh mắt của người ta mãi mãi đều tập trung ở vị trí đứng đầu, cho dù bây giờ cậu bé chạy ở phía trước thì cũng không có hiệu quả tốt như Thanh Sa.
“Quỳnh, bánh bích-quy với dịch dinh dưỡng cầm đến rồi.”
Họ đang đi công tác, thực phẩm họ mang theo trên phi thuyền là những thứ rất dễ bảo quản.
Dung dịch dinh dưỡng hương trái cây và bánh bích-quy nén có diện tích rất nhỏ, nhưng trọng lượng rất nặng.
Mùi vị chả ra làm sao cả, nhưng muốn lấp đầy bụng thì lại rất dễ dàng.
Ngay khi người thanh niên chưa trải sự đời này ngẩng đầu lên, anh ta đã nhìn thấy một đoàn mãnh thú từ phía trước đi tới.
Trong mắt Hứa Thu, đây chỉ là đám trẻ gào khóc đòi ăn.
Còn trong mắt Đường Nạp Đức, mỗi một đứa trẻ lao ra đều được dán đầy những dòng chữ nguy hiểm: nguy hiểm, nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.
Lúc hai người đàn ông nhìn thấy Hứa Thu thì họ cảm thấy họ hoàn toàn có thể đấm một nhân viên trông trẻ, nhưng mà hai người họ hợp sức lại, cũng không đủ cho những đứa trẻ này chơi đùa.
Hứa Thu đang chuẩn bị tác chiến, nhưng cô lại thấy người thanh niên tóc đỏ đến sau đó hét lên một tiếng, sau đó quay đầu, bỏ lại bánh bích-quy với dung dịch dinh dưỡng rồi chạy mất.
Chất dinh dưỡng được đựng trong ống thủy tinh bị ném xuống đất vỡ tan tành, trong không khí tràn ngập mùi cam ngọt ngào.