Chương 19: Cô sắp giết đám trẻ rồi
Sau khi ăn no, hệ thống kiểm tra phát hiện ra rằng đám trẻ hoạt bát hơn trước nhiều.
Lị Lị nói: “Sữa dê ngon.”
Tiểu nhân ngư không thích uống sữa lắm, nói với giọng dịu dàng: “Tớ cảm thấy canh cà chua ngon.”
“Canh cà chua còn đẹp hơn!”
“Khoai tây nghiền ngon hơn!”
“Bắp cải thảo ngon hơn!”
Sau một ngày tiếp xúc ngắn ngủi, đám trẻ nhận thấy Hứa Thu không hề làm điều gì xấu mà ngược lại còn mang đến những món ăn ngon mà chúng chưa bao giờ được ăn trước đây.
Nhưng mà sau khi kết thúc cuộc tranh luận món ăn nào ngon hơn, Hoa Lan lớn nhất bầy nói, cái này gọi là mật ngọt chết ruồi.
Cô chính là muốn lấy được lòng tin của chúng, lừa chúng nói ra bí mật của chúng.
Mấy đứa nhóc lẩm bẩm, âm thầm thảo luận một hồi.
Cho dù có phải là làm chuyện xấu hay không, nhưng chúng không có ngốc như thế.
Cảm giác đói không dễ chịu chút nào, hãy lừa để cô ta đem đồ ăn ra trước rồi tính, chỉ cần chúng cảnh giác và đoàn kết thì sẽ không phải chịu thiệt.
“Suỵt, cô ta đến rồi!”
Cánh cửa đóng kín được người ta mở ra, Nguyên Cửu đang đứng trên cao, lập tức lên tiếng cảnh báo.
Đám trẻ lập tức ngậm miệng lại.
Kết quả nhìn thấy người đến không phải Hứa Thu mà là Bạch Táp.
“Bạch Táp trở lại rồi!”
“Thì ra Bạch Táp chưa chết!”
“Bạch Táp, có phải nhân viên trông trẻ chăm sóc đặc biệt cho cậu không?”
“Bạch Táp, hay là cậu khoan hãy ra tay với nhân viên trông trẻ đó, bọn tớ bàn bạc rồi, muốn cùng nhau lừa cô ta đem đồ ăn ra.”
Cái này được gọi là gì trong thế giới người lớn quên rồi, hình như được gọi là phát triển bền vững gì đấy.
“Ngớ ngẩn.”
Sau khi Bạch Táp trở về nơi ở của mình, cậu bé nằm trong tổ của riêng mình, mặc kệ đám trẻ ồn ào này, cậu bé muốn bản thân làm quen với nền đất cứng, thay vì bị một cái tổ mềm như mây ăn mòn con tim vô cùng cứng rắn này.
“Cô ta đến rồi!”
Lần này là Hứa Thu đến thật rồi.
Quần áo trên người cô loang lổ những mảng màu lớn, đi ngược ánh sáng, cô cầm vài tấm ván và một chậu chất lỏng màu đỏ tươi, lạ lùng như máu.
Lúc Bạch Táp trở về trông rất ủ rũ, trên vị trí móng vuốt có vết đỏ, nhìn rất giống với thứ đồ mỏng mỏng trong chậu rửa mặt, chẳng lẽ là máu từ trên người nó tiết ra.
Nguyên Cửu vỗ cánh: [Toàn thể phòng bị!]
Nhân viên trông trẻ mới đến, sau khi đút chúng ăn xong thì cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của mình, đến tối, cô sắp giết đám trẻ rồi!
Hứa Thu cất tấm ván và chậu rửa mặt đi, quay đầu gập người lại, di chuyển chiếc ghế đã đặt ở cửa lại đây.
Năm tấm ván đã được rửa sạch sẽ và được khắc chữ lại, bây giờ đang được dựa vào chân ghế.
Cô ngồi trên ghế, mỉm cười vẫy tay với đám trẻ đang cảnh giác.
“Mọi người qua đây đi, xếp hàng ngay ngắn vào.”
Gió đêm thổi qua, đám trẻ không hề nhúc nhích.
Ai mà không biết đi qua đó sẽ bị điện giật, bị điện giật sẽ mất đi sức chiến đấu, chúng không có ngốc như vậy đâu.
Sau hai phút cầm cự, trước mặt Hứa Thu vẫn không có gì cả.
Cũng không biết đến lúc nào, một nhân viên trông trẻ như cô vừa mở miệng là các bạn nhỏ liền ngoan ngoãn đi lại.
Rõ ràng lúc trước cô đi học rất nghe lời của giáo viên, Hứa Thu thở dài một hơi.
Cô đứng dậy, trước sự chứng kiến của mọi người, cô cầm lấy năm tấm kim loại được đánh bóng và chiếc bồn rửa mặt nhỏ nhất chứa đầy chất lỏng màu đỏ tươi, rồi bước vào căn phòng đầu tiên thuộc về Lị Lị.
Hứa Thu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng lén mở mí mắt đang rũ xuống, chăm chú theo dõi động tác của Hứa Thu.
Lị Lị nhích nhích lùi ra sau hai bước.
Nguyên Cửu vẫn luôn căng thẳng quan sát, lập tức phát ra tiếng khinh bỉ: “Con tiểu hồ ly này vô dụng quá đi!”
Hai quân giao chiến, thứ chúng cần là gì, là khí thế!