Chương 17: Chụp lại được chưa

Chương 17: Chụp lại được chưa

Gần “ký túc xá sinh viên” có một đống sắt vụn hình quả đồi, trông có vẻ là người máy do liên bang chế tạo.

Năng lượng có thể dùng được đều bị 008 hút sạch rồi.

Phải nghĩ cách khóa cổng lại, những nơi rách nát thì phải lấy đá chặn lại. Nếu như không có đá thích hợp thì lấy những người máy rách nát này.

Cô ở đây hai ngày, không hề nhìn thấy những sinh vật hành tinh hoang khác, nhưng điều này không có nghĩa trên tinh cầu xa lạ này không có nguy hiểm.

Trong trường hợp khẩn cấp, lá chắn năng lượng của hệ thống có thể bảo vệ sự an toàn cho cô, nhưng không có cách nào để bảo vệ tất cả đám trẻ.

Ngoài điều này ra, cô còn phải đánh sạch vết rỉ sét trên cổng và thay thế những tấm biển đã bị phai màu.

Nhà trẻ hành tinh hoang, cái tên này không hay, không có tinh thần phấn chấn.

Nhà trẻ cỏ non hiện tại còn tồi tệ hơn, cứ dứt khoát gọi là nhà trẻ hoa hướng dương.

Hi vọng những đứa trẻ này đều có thể thuận lợi lớn lên, giống như hoa hướng dương vậy, mãi mãi hướng về phía mặt trời, tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống.

Hứa Thu thêm vài chữ sau hai chữ kế hoạch.

Sửa chữa cổng, tên mới, nhà trẻ hoa hướng dương.

Rửa sạch ký túc xá của đám trẻ, tất cả các vết bẩn này phải dọn sạch sẽ.

Lập ra bảng kế hoạch khai giảng.

4……

Dự tính, sau này bổ sung thêm.

Phần kỹ thuật cao thuộc về quản lý hệ thống, hiện tại Hứa Thu có thể làm được gì, bảo trì chẳng qua là sửa chữa khai thác cơ bản nhất, khâu khâu vá vá, cũng không yêu cầu quá nhiều nội dung kỹ thuật.

Nhiệm vụ này chủ yếu nằm ở đoàn đội, còn cần ít nhất 5 đứa trẻ tham gia.

Khi cho ăn, cô phát hiện ra rằng những đứa trẻ này có thể đã bị bạo hành bởi các nhân viên trông trẻ trước đó, và chúng có một sự căm ghét mơ hồ đối với cô.

Hứa Thu vô cùng thương tiếc với những đứa trẻ này, cô có thể hiểu được tâm thái bài xích của chúng, cô có thời gian với sự kiên nhẫn để chờ đợi, có thể dần dần để đám trẻ này thay đổi suy nghĩ đối với cô.

Bụng đói thì biết đi ăn, nhưng mà không làm việc thì cũng không ra làm sao cả.

Chủ yếu là đối với những đứa trẻ lông xù này, thật khó để cô tàn nhẫn và bắt chúng phải làm việc.

Đúng rồi.

Có thể để các bạn nhỏ làm một vài việc quét dọn cơ bản.

Hôm qua, cô quét ra một ít giẻ bẩn từ gầm giường của nhà trẻ, sau khi giặt xong, có thể dùng chúng làm giẻ lau.

Đến lúc đó chia cho chúng làm là được rồi.

Nhưng mà đến lúc đó cũng có thể vì đám trẻ không phối hợp, chẳng hạn như làm lông với lông vũ bay tứ tung khắp nơi, không giúp đỡ được, ngược lại còn gây thêm phiền phức.

Trong tình huống như thế này, có lẽ hệ thống sẽ không tính vào tiến độ nhiệm vụ.

Ít nhất công việc của đám trẻ có tác dụng tích cực trong việc sửa chữa.

Nếu như quả thực không được……

Hứa Thu liếc nhìn chú mèo nào đó đang nằm trên bàn, trong trạng thái buồn ngủ, miếng đệm màu hồng của con mèo bị lộ ra một cách trắng trợn.

Có một nụ cười bí ẩn trên khuôn mặt của cô gái: Cô đã tìm ra cách làm gì để đảm bảo đám trẻ có thể tham gia vào trong đó rồi.

Đợi lúc Bạch Táp tỉnh lại sau giấc mộng là đã hoàng hôn ở hành tinh hoang rồi.

Trong một năm bị nhốt ở hành tinh hoang này, cậu bé đều trong trạng thái căng thẳng, rất lâu rồi cậu bé mới được ngủ ngon như vậy.

Trong giấc mơ ngọt ngào, cậu bé mơ thấy một người mẹ với khuôn mặt mờ ảo, một vòng tay âu yếm, giống như vẫn còn trong bụng mẹ vậy.

Những tia nắng màu cam hắt vào từ cửa sổ, nhuộm bộ lông trắng như tuyết của Bạch Táp thành màu vàng cam tuyệt đẹp.

Màu sắc của hoàng hôn tươi sáng, nhưng không chói lóa.

Bạch Táp nằm trên đám mây mềm mại, cậu bé ngồi dậy, thẫn thờ nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.

Nếu như có thể, cậu bé rất muốn ở mãi mãi trong giấc mộng đẹp ấm áp và thoải mái này, không tỉnh lại nữa.

Chú mèo ngồi trên chiếc tổ len, lặng lẽ nhìn hoàng hôn trên chiếc bàn gỗ bên giường. Hoàng hôn ngoài cửa sổ thật đẹp, nhưng bức tranh mà do nó với cảnh hoàng hôn tạo nên, lại là một khung cảnh tuyệt đẹp trong mắt người phía sau.

Hứa Thu có chút ngứa tay, nhưng tiếc là bên cạnh cô không hề có điện thoại để chụp hình lại.

“Hệ thống có chụp lại được chưa?”