Chương 1: Trở ngại đầu tiên

Chương 1: Trở ngại đầu tiên

[Hành khách số 1888 đã đến nơi, xin hãy nhanh chóng xuống khỏi tàu.]

Thiếu nữ trẻ tuổi bọc trong chiếc áo khoác kẻ caro xen kẽ hai màu đỏ đen vội vàng xách hành lý của mình lên, một đường chạy về phía cửa khoang tàu đã mở.

Một chiếc xúc tua màu đen sì lặng lẽ duỗi ra từ dưới ghế dựa, bất cẩn một cái chắc chắn sẽ bị vướng ngã.

Nếu vượt quá thời gian mà vẫn chưa rời khỏi đây, đứa trẻ đáng thương này sẽ bị coi thành chống lại quân lệnh và bị người máy chấp pháp xử lý ngay tại chỗ.

Trong tinh tế tài nguyên thiếu thốn, dân nhập cư trái phép không có chứng minh thư sẽ không có nhân quyền lên tiếng như vậy.

Bước chân của cô gái nhỏ rất nhanh, trực tiếp giẫm lên trên xúc tua mềm như bún đó, còn giẫm lên cảm biến bên trên một cách cực chuẩn xác.

Mỗi một cái xúc tu của người hành tinh Crewe đều rất chắc chắn, duy chỉ có cảm biến là vô cùng yếu ớt và mẫn cảm. Chủ nhân của cái xúc tu đó phát ra tiếng kêu chói tai thảm thiết, trong nháy mắt đã bị mấy chục ống kim loại dài mỏng màu bạc nhắm tới.

Đây là súng photon của người máy chấp pháp, chỉ mất một giây đã có thể khiến con bạch tuộc to lớn này tan thành tro bụi ngay.

Cô gái nhỏ không hề sáp tới góp vui, cũng chẳng quay đầu lại mà xông thẳng về phía cửa.

Trên gương mặt đỏ tưng bừng của bạch tuộc nặn ra một nụ cười lấy lòng, nó giơ cái xúc tu đáng thương đó của mình lên một cách dè dặt, sau đó phát hiện ra xúc tu có mức độ rắn chắc có thể so được với nham thạch đó của nó lại dẹp lép một khúc nhỏ ở giữa.

Cho dù trên xúc tu có phần yếu ớt nhưng dựa vào sức mạnh của con người nhỏ bé làm sao có thể đả thương nó thành thế này được.

Bạch tuộc thân là sinh vật máu lạnh dường như trong nháy mắt này đã ngưng kết thành băng, đứa trẻ vừa rồi thoạt nhìn giống người của hành tinh xanh cổ đó rốt cuộc là quái vật gì vậy?

Nó vừa định tố giác nhưng bóng dáng của đối phương đã hoàn toàn biến mất ở cửa, khoang thuyền lại khép lại. Chiếc phi thuyền đặc biệt được tạo ra cho dân nhập cư trái phép này sẽ đưa nó đến một nơi cần đến, một ngục giam thành lập trên sao Hắc Thủy, toàn bộ hành tinh đó đều được nước bao quanh, rất thích hợp cho người hành tinh Crewe luôn sống trong biển cả.

Sau khi được phi thuyền thả xuống, cô gái nhỏ đứng ngây người trong gió lạnh, nơi mà cô đứng là một vùng đất hoang trống trải, liếc mắt nhìn quanh cho dù là một cây thực vật màu xanh cũng chẳng có.

Cho dù trước đó đã được thông báo cô sẽ sống tại một hành tinh hoang, nhưng mức độ hoang vu này còn thảm hơn cả so với cô tưởng.

[Kiểm tra được ký chủ đã đến hành tinh nhỏ số 1648, trợ lý gia đình đang tải bản đồ, tải mười lăm phần trăm… hai bảy phần trăm… năm tám phần trăm… trước mắt bản đồ đã được tải hoàn tất, hệ thống đang vạch lại tuyến đường cho bạn, hệ thống 008 dẫn đường cho bạn.]

Hệ thống đã nhắc nhở Hứa Thu thành công tránh được chướng ngại vật trên mặt đất (xúc tu bạch tuộc) rất thân thiết tự động nhập địa điểm mới cho ký chủ của mình.

Vòng cổ cỏ bốn lá đeo trên cổ cô bay trong không trung, một cánh trong số đó bung ra hướng mũi nhọn chỉ về phía trước, dẫn hướng cho tiến lên.

Sau khoảng bốn tiếng, Hứa Thu kéo đôi chân bủn rủn giống như mì sợi đã đến được nơi cần đến.

Nhà trẻ hành tinh hoang.

Tuy rằng là dân nhập cư trái phép nhưng Hứa Thu được kiểm tra là công dân vô hại, cô không có bất cứ ghi chép phạm tội và vi phạm pháp luật nào, bị Thiên Não phân đến một hành tinh hoang trở thành nhân viên trông trẻ vinh quang, chỉ cần làm đủ một năm lao động công ích cô có thể trở thành một công dân tinh tế với thân phận hợp pháp.

Ngoại trừ trên phi thuyền bị hạn chế tự do của bản thân, sau khi cô xuống khỏi phi thuyền cũng không chịu bất cứ sự trói buộc nào hết.

Chỉ là cô cho rằng chí ít cũng sẽ có đồng nghiệp tới đón cô, khi lên phi thuyền trong đầu còn nghĩ không dưới một trăm loại cảnh tượng hỏi đáp, nhưng đồng nghiệp tương lai lại không thân thiện hơn cô nghĩ, một bóng người cũng không có, làm phí hoài mấy tiếng đồng hồ nghĩ sẵn trong đầu.

Không chỉ như thế, môi trường trên hành tinh hoang còn tồi tệ hơn Hứa Thu nghĩ rất nhiều.

Cô đi đủ bốn tiếng nhưng không thấy nổi một con đường, một hồ nước, một ngôi nhà, cho dù là một mái nhà cỏ tranh cũng không có luôn.

Nhà trẻ hành tinh hoang đứng sừng sững trên mảnh đất hoang thoạt nhìn giống như kiến trúc duy nhất trên hành tinh nhỏ.

Nó đột ngột là thế nhưng lại vô cùng tương xứng với một phương diện nào đó của hành tinh hoang.

Vì nhà trẻ này thật sự quá tồi tàn.

Hứa Thu đi quanh bên ngoài nhà trẻ một vòng, trong đầu đã quy hoạch diện tích chiếm giữ của nó.

Nhà trẻ dài hai mươi, rộng hai mươi mét, đại khái chừng bốn trăm mét vuông, độ cao của tường vây khoảng hai mét, Hứa Thu kê một tảng đá hơi cao cũng có thể dễ dàng leo lên trên, thật sự là vừa nhỏ vừa tồi tàn.