Chương 98: Cứu Trợ Phong Thành.

“Anh đã trở về rồi, Nam Phong!”

Từ xa, hình bóng người con gái làm cho hắn ngày đêm mong nhớ xuất hiện, ôm chặt hắn vào lòng và trao một nụ hôn nồng thắm.

Hắn cũng đáp lại nụ hôn đó bằng những cảm xúc mãnh liệt nhất.

Sau một hồi tình cảm mặn nồng, lúc này khuôn mặt Yu Mina bỗng đỏ bừng, nàng vội thoát ly khỏi cái ôm của Nam Phong.

Nàng cảm thấy rất là xấu hổ vì đây là lần đầu tiên mà nàng đã thể hiện tình cảm mãnh liệt đến như vậy, nhưng khi nghĩ lại Nam Phong là người đàn ông của mình (mặc dù chưa chính thức) thì mọi ngượng ngùng đều tan biến.

Yu Mina buông ra quá nhanh khiến cho hắn cảm thấy có chút mất mát nhưng vẫn thuận theo và rời khỏi cái ôm nồng thắm đó.

Nam Phong vuốt ve khuôn mặt của nàng, sau đó hắn nhẹ nhàng nói: “Anh đã về rồi, Mina!”

Một câu nói tưởng chừng như rất đơn giản nhưng lại mang rất nhiều hàm súc trong đó, nó xóa đi mọi khoảng cách giữa không thời gian và gói gọn những cảm xúc mãnh liệt nhất của hắn về nàng.

Yu Mina sờ lên khuôn mặt của Nam Phong, nàng nhận thấy sự thay đổi trong hắn: “Anh thay đổi rất nhiều rồi, không còn là thiếu niên ngây ngô lúc trước nữa!”

Nam Phong mỉm cười, đúng thật hắn đã thay đổi rồi, thời gian qua đã tôi luyện cho hắn rất nhiều thứ, từ kỹ năng cho đến giao tiếp xã hội mọi mặt.

Hắn đã gặp qua rất nhiều những loại người, tốt cũng có, xấu cũng có, người quang minh hướng thiện hay kẻ độc ác xấu xa, hắn đều đã gặp qua.

Ngồi xuống ghế, Nam Phong ôm Yu Mina vào lòng và kể cho nàng nghe về những gì mà hắn đã trải qua, những gì mà hắn đã học hỏi được ở thế giới muôn màu ngoài kia.

Yu Mina nhu thuận nép vào lòng hắn, nàng lắng nghe hết những gì mà hắn nói với vẻ mặt hạnh phúc.

Những gì mà Nam Phong đã trải qua khiến cho Yu Mina rất là bất ngờ, nhưng rồi nàng lại cảm thấy tự hào về người đàn ông của mình, về những gì mà hắn đã làm.

Dường như nhớ ra chuyện gì đó, Yu Mina vội thoát khỏi vòng tay của Nam Phong và nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Em có việc cần phải nói với anh!”

Thấy thế, Nam Phong cũng dừng lại và nghiêm túc lắng nghe.

“Phong thành đang phải trải qua một đợt Zombie triều cường kéo dài và dường như nó không hề đơn giản chút nào!” Yu Mina nghiêm túc nói.

Nam Phong chỉ muốn ngay lập tức đưa nàng về thế giới của mình để tránh xa khỏi mảnh đất thị phi này mà thôi.

Nhưng mỗi lần nhớ đến những đứa trẻ đang phải chật vật để sống sót trong thế giới tàn nhẫn kia thì hắn lại không đành lòng, hắn biết Yu Mina cũng không chấp nhận điều đó.

Nàng không muốn những gì mà nàng và hắn xây dựng đều bị sụp đổ, nhất là những đứa trẻ như Jack và Annie lại càng khiến cho nàng muốn níu kéo ở lại nơi này hơn.

Nắm chặt bàn tay mềm mại của Yu Mina, Nam Phong kéo nàng đi về phía Phong thành.

Nội tâm hắn bây giờ đang rất phức tạp, hắn vừa không muốn nàng xảy ra bất cứ điều gì nhưng lại lo lắng cho những con người tội nghiệp kia.

Trải qua rất nhiều chuyện hắn cũng hiểu được lòng người là thứ khó đoán nhất, nhưng không vì thế mà hắn bỏ qua bản ngã của mình, hắn không muốn mình giống như những kẻ tu tiên tàn nhẫn kia, chỉ làm những gì có lợi nhất với mình mà hi sinh những người khác để đạt được mục đích.

Tình hình của Phong thành còn loạn hơn những gì mà Yu Mina đã kể, khắp nơi mọi người mệt mỏi ngồi la liệt dưới đất.

Tiếng nói chuyện, cãi nhau inh ỏi diễn ra trong thành, có cả những thành phần vì bực tức mà không kiềm chế được bản thân dẫn đến xô xát đôi bên.

Lo lắng mệt mỏi cùng với đồ ăn thức uống thiếu hụt một cách trầm trọng, càng khiến cho bọn họ thêm phần chán nản.

“Mẹ nó! Sao lần Zombie triều cường này lại đông đến như thế chứ?!” Một người A bực tức nói.

“Chẳng lẽ Phong thành rồi cũng đến lúc phải tàn!” Một người B thở dài chán nản.

...

Nam Phong tiến đến nhưng cũng chẳng có ai để ý đến hắn cả, tại vì bọn họ đang còn mải tập trung đến hai chiếc xe chất đầy yếu phẩm phía sau.

Thông tin hắn về đến Phong thành nhanh chóng được những người có chức vị cao nắm giữ, lúc này gia chủ của tứ đại gia tộc đều tề tụ tại đây để chào đón hắn trở lại.

Nam Phong biết rằng không phải bọn họ thật lòng mong chờ hắn, thứ mà họ mong chờ lại là hai chiếc xe chất đầy lương thực phía sau kia.

“Phong thiếu mừng ngài trở về! Thay mặt Phong thành chúng tôi hoan nghênh ngài trở lại!” Gia chủ gia tộc Jeon – Jeon Gi Gyeong đứng ra phía trước, cúi người chào đón Nam Phong.

Ba vị gia chủ còn lại cũng lục đục tiến lên cúi chào hắn khiến cho những người xung quanh không khỏi một phen ngỡ ngàng.

Những vị này đều là nhân vật có thực quyền, thần long thấy đầu không thấy đuôi, luôn thần bí trong miệng người đời, nay đều đứng ra hành lễ với một chàng thanh niên trẻ tuổi.

Có người nhận ra Nam Phong bởi hội trợ lần trước nhưng cũng không nghĩ ra vì sao mà hắn lại có năng lượng như vậy, khiến cho tứ đại gia chủ phải đích thân đón tiếp.

Nam Phong ho nhẹ một cái, hắn nói: “Các vị đều là tiền bối, vãn bỗi nào có dám nhận đại lễ như vậy chứ!”

Gia chủ gia tộc Kang – Kang Jung Huyn vội đứng ra nói: “Nào dám, nào dám, Phong thiếu phong quang vô độ, được đón tiếp ngài là vinh hạnh của chúng tôi mới phải!”

Nam Phong cười lớn: “Nói vậy thì vãn bối xin nhận đại lễ này! Hay là chúng ta cùng tiến vào trong để bàn bạc lại tương lai của Phong thành sau này! Các vị thấy thế nào?”

“Xin mời, xin mời!”

Tứ đại gia chủ cao cao tại thượng có khi nào phải cúi mình trước người khác, nhưng với kẻ có chỗ dựa vững chắc như Nam Phong thì bọn họ cúi mình cùng không bị coi là xấu hổ.

Ngồi trong một căn phòng kín chỉ thấy những đại nhân vật chủ chốt của Phong thành thì hắn biết, sự việc lần này không hề đơn giản chút nào.

Gia chủ Kang lên tiếng trước: “Chắc thế lực phía sau ngài cũng đã biết được tình trạng của Phong thành lúc này, thế nên mới phái Phong thiếu đến đây để giúp đỡ! Không biết lão phu nói có đúng chứ?”

Nam Phong híp mắt lại: “Gia chủ Kang nói thế có ý là...”

Kang Jung Huyn vội vàng nói: “Không dám giấu gì Phong thiếu, sự việc một nhóm quân đội thần bí xuất hiện để ngăn chặn Zombie ở chính tuyến chúng tôi đều đã biết! Sợ rằng người có năng lực như vậy chỉ có thể là thế lực đứng phía sau ngài mà thôi!”

“Ồ thế à!” Nam Phong trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn không ngờ trở về lần này lại trùng hợp đến vậy, nhưng nhiều cái trùng hợp quá lại khiến cho hắn cảm thấy nghi ngờ, có một âm mưu nào đó đang nhằm vào những người ở đây.

Hắn chau mày suy nghĩ: “Không biết đội quân thần bí mà bọn họ nói đến là ai? Tại sao họ lại cứu trợ Phong thành chứ?”

Bỗng dưng, trong đầu của Nam Phong chợt hiện lên hình dáng người thần bí mặc áo choàng đen đã cứu hắn nhiều lần.

“Chẳng lẽ lại là người này? Vậy thì thế lực đứng phía sau người này không hề đơn giản chút nào, thế nhưng tại sao bọn họ lại phải quan tâm đến mình như vậy chứ?”

Rất nhiều những nghi vấn không thể giải đáp khiến cho Nam Phong vô cùng đau đầu, hắn không muốn bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực này chút nào mà chỉ muốn yên ổn sống với người mình yêu mà thôi.

Nam Phong ho nhẹ một cái, hắn nhìn mọi người xung quanh rồi nói: “Đúng vậy! Hai chuyến xe mà tôi mang về đây là do tổ chức phân phó, tổ chức cũng muốn giúp đỡ những người dân nơi này!”

Nghe thấy lời chứng thực của Nam Phong thì những người có mặt ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.

Kang Jung Huyn đứng lên chắp tay nói: “Vậy thì thay mặt Phong thành chúng tôi xin cảm ơn ý tốt của ngài và vị đại năng thần bí kia!”

Kang Jung Huyn đứng lên thì những người còn lại cũng làm theo hắn, đều chắp tay nói câu cảm ơn.

Cuộc họp kết thúc, hai thùng xe lương thực đều được phân phát đầy đủ, ai cũng có phần của mình.

Mặc dù, nó vẫn không thể đủ cho tất cả những người dân ở Phong thành, nhưng vẫn cung cấp được cho những người đang đứng ở chiến tuyến.

Hắn còn nói sẽ tiếp tục cung cấp thêm nhiều lương thực để hỗ trợ khiến cho những người có mặt tại đây đều rất vui mừng.

Nếu bình thường bọn họ còn có thể kiếm thêm thịt ma thú để tăng cường lương thực, thế nhưng thời gian này khiến cho họ không thể làm được điều đó, vậy nên càng có nhiều lương thực thì cơ hội sống sót lại càng tăng.

Khi mà Nam Phong bước ra cửa thì hắn nhìn thấy gia chủ gia tộc Yoon – Yoon Jung Hyeon vội đi đến trước mặt hắn và quỳ xuống: “Xin Phong thiếu thứ lỗi cho hành động lần trước của ta! Nếu có gì có thể bù đắp được thì gia tộc Yoon sẽ hết lòng đáp ứng!”

Mặc dù, hắn còn bực tức về sự việc chết hụt lần trước nhưng hắn cũng hiểu, lúc này vẫn nên tránh xảy ra tranh chấp nội bộ.

Nam Phong vội đỡ Yoon Jung Hyeon đứng dậy: “Yoon gia chủ cứ yên tâm, sự việc lần trước tôi đã quên từ lâu rồi! Chúng ta cũng đều là vì Phong thành mà thôi, thế nên chuyện gì có thể bỏ qua thì vẫn nên cho qua!”

Yoon Jung Hyeon xấu hổ nói: “Phong thiếu đúng là một con người trượng nghĩa tôi đây xin bái phục! Chỉ cần qua khỏi lần này thì gia tộc Yoon sẽ hết lòng ủng hộ ngài!”

Nam Phong cười cười nói: “Ha ha! Vậy thì tiểu tử xin được đa tạ!”

Hắn chắc mẩm trong bụng, ít ra cũng phải được một chút lợi tức chứ, nếu không thì thật là ngược đãi bản thân.

Không biết lời nói của Yoon Jung Hyeon có phải thật lòng hay không, thế nhưng cả hai đều kết thúc trong sự hài lòng giữa đôi bên.