Ngoại truyện 3: Chuyến xe định mệnh!
“Bố! Con sẽ không cưới hắn ta đâu!” Kiều Vy tức giận nhìn bố của mình, nàng không ngờ rằng người mà nàng vẫn cho rằng là yêu quý mình nhất lại bắt mình phải lấy một kẻ mà nàng chưa bao giờ gặp mặt.
“Hừ! Con thì biết cái gì, ta cũng chỉ vì tốt cho con mà thôi! Chương gia đại công tử tài hoa xuất chúng, gia cảnh tốt đẹp! Người ta nhất kiến chung tình với con thì phải nói đó là phúc phận của con mới đúng!” Người mà Kiều Vy gọi là bố dùng khuôn mặt lạnh lùng để nói chuyện với nàng.
“Con không biết! Con sẽ không bao giờ lấy người mà con chưa gặp lần nào, với lại…” Kiều Vy tức giận đến độ khuôn mặt của nàng có phần ửng đỏ.
Nàng nhìn vào ba của mình và nói: “Con vẫn còn chưa học xong, con muốn học tiếp lên đại học rồi mới tính đến chuyện kết hôn! Con muốn có một cuộc sống riêng của mình!”
Ba nàng mỉm cười nói: “Điều đó thì con không cần phải lo lắng đâu! Chương đại công tử người ta cũng đã tôn trọng quyết định của con rồi! Cái ngày mà con tốt nghiệp thì cũng là lúc người ta đến cửa cầu hôn!”
“Nên là vậy!” Kiều Vy bực tức nói.
“Ừm! Vậy thì quyết định như thế đi! Ta cũng đã tìm được cho con một trường đại học danh tiếng rồi! Đó chính là trường đại học Quốc gia Hà Nội! Trường đó rất là uy tín và chất lượng!”
Nghe thấy vậy, lại càng khiến cho nàng tức giận hơn nữa, nàng hét lên một tiếng: “Con không muốn!” rồi chạy nhanh về phòng của mình.
Ba nàng không nói gì nữa mà để kệ cho nàng đi, dù sao thì mọi việc đều đã được ấn định, ông không nghĩ rằng đứa con gái ngoan ngoãn của mình sẽ làm ra một chuyện động trời.
Ở trong phòng, Kiều Vy chùm kín chăn lên đầu, nàng rất là tức giận không phải vì cuộc hôn nhân sắp đặt này hay là trường đại học mà ba mình chọn, mà chính là từ trước đến giờ nàng vẫn luôn phải nghe theo sự sắp đặt đó của ba.
Đến cả khi ba năm học cấp ba, nàng cũng chưa từng một lần có một mối tình tuổi học trò nào cả, tất cả bọn họ vì sợ ba của nàng mà không dàm tiếp cận làm quen.
Nàng không biết rằng ba nàng muốn làm tất cả những điều tốt nhất cho nàng.
Trong đôi mắt trải đời của ba nàng thì những người muốn tiếp cận nàng, một phần là vì nhan sắc, nhưng phần lớn là vì khối tài sản kếch xù của nàng.
Cả một đời ba nàng chỉ có được một người con gái, đó chính là nàng.
Mẹ nàng mất từ rất sớm, vậy nên mọi tình cảm ông đều dồn vào giọt máu cuối cùng mà người vợ yêu quý để lại.
Thế nên, ông không cho phép bất kỳ điều gì làm tổn thương đến nàng.
Nhưng mà Kiều Vy lại không nghĩ như vậy.
Từ trước đến giờ nàng vẫn luôn cho rằng ba mình là một người đàn ông sắt đá và luôn sắp đặt nàng theo mong muốn của ông.
Mười tám năm, cũng là mười tám năm nàng phải nghe theo sự sắp đặt đó, điều đó khiến cho nàng chịu hết nổi rồi!
“Không được, mình phải làm một thứ gì đó nếu không thì sẽ phải lấy một người mà mình chưa bao giờ gặp mặt!”
Kiều Vy lên mạng và tra thông tin thì phát hiện ra một trường đại học tương đối tốt nằm ở Hải Phòng, địa điểm đấy nói xa cũng không hoàn toàn nhưng cũng đủ để tránh được tai mắt của ông.
Dù sao thì địa bàn mà ba nàng hoạt động là ở Hà Nội, còn Hải Phòng thì vẫn chưa có thể vươn được xa như vậy.
“Ừm! Quyết định vậy đi! Mình sẽ đăng ký vào đây!”
Nói là làm nàng dùng nguyện vọng của mình để đăng ký vào trường đại học Hàng Hải, khoa Anh ngữ, với điểm số của nàng thì chuyện đó là điều vô cùng đơn giản.
“Vậy thì mình đi kiểu gì đây, khi mà mới bước chân ra ngoài thì đã có tai mắt của ba ở đó rồi?” Kiều Vy đắn đo suy nghĩ, mặc dù nàng là tiểu thư của một gia đình giàu có, thế nhưng không có nghĩa nàng là một cô gái không biết suy nghĩ.
Nàng vẫn luôn theo dõi mọi thứ và biết được năng lực mạnh mẽ của ba mình.
“Xe taxi, không được, ra ngoài là bị phát hiện ngay! Thế còn grap thì sao? Không được! Như thế thì lại càng dễ bị phát hiện hơn! Vậy còn...”
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng thì Kiều Vy cũng đã đưa ra được quyết định của mình.
Chỉ có phương tiện đấy là ba của nàng sẽ không ngờ đến nhất.
“Quyết định vậy đi!”
Kiều Vy nhanh chóng chuẩn bị hành trang cho kế hoạch “tẩu thoát” này.
------
“Không xong rồi ông chủ! Tiểu thư mất tích không thấy đâu rồi!” Nhân viên bảo vệ hợt hải chạy vào thông báo.
“Hừ! Các người làm ăn kiểu gì vậy, nó đi như thế nào mà cũng không biết được à?”
“Thưa...thưa ông chủ! Tất cả các máy quay an ninh trong nhà đều bị tiểu thư phá hỏng hết, bây giờ ngoài kia đang rất là loạn để có thể khắc phục được điều đó!”
Người nhân viên này không dám chậm trễ, hắn nói ra hết tình trạng trong nhà vào lúc này.
“Các ngươi... Haizz! Ra ngoài đi tìm nó cho ta!”
“Vâng, ông chủ!”
Sau khi tất cả mọi người đều đi hết ra ngoài thì ông ấy ngồi xụp xuống chiếc ghế bành của mình, tay thì day day thái dương và nói: “Kiều Vy, con đang định làm cái gì đây?”
...
“Biết ngay mà! Kế hoạch hoàn hảo của mình rồi sẽ thành công mà!” Kiều Vy sung sướng nói, nàng lúc này đang ngồi trên xe buýt công cộng để đi đến bến xe Nước Ngầm.
“Cháu gái cô có một ít đồ ăn sáng, cháu có muốn mua một chút ăn tạm hay không?”
Một người phụ nữ trung niên tiến lại gần và nhiệt tình giới thiệu cho nàng về những món ăn nhẹ, phía sau cô ta là một cô gái trẻ và một chàng thanh niên.
“Cháu cảm ơn cô! Thế nhưng cháu lúc này không cảm thấy đói bụng!” Kiều Vy nhã nhặn trả lời, dù sao thì gia đình nàng cũng là một tập đoàn lớn, thế nên lễ tiết cơ bản thì nàng vẫn có.
“Cháu cứ nghĩ kỹ lại đi! Dù sao thì từ đây đến bến xe cũng không hề gần!” Người phụ nữ này vẫn không từ bỏ ý định của mình và cố gắng khuyên nhủ nàng.
“Vâng! Cảm ơn, nhưng cháu không đói!”
Người phụ nữ này vẫn dùng chiến thuật “bám dai như đỉa” khiến cho cô nàng này có phần bực tức, với một người tốt tính như nàng mà còn bực tức được thì người phụ nữ này phải khó chịu đến nhường nào rồi.
Một lúc sau, nàng cảm thấy có một cơn chóng mặt bỗng dưng ập đến, khiến cho nàng không khỏi ngã nằm ra ghế.
“Ôi! Cháu không sao chứ cháu của ta? Chắc là tại nắng quá đến cảm rồi! Thôi thì tý nữa xuống bến ta sẽ đưa cháu về nhà!”
Người phụ nữ này hớt hải tiến lại gần và tỏ vẻ quan tâm đến nàng như thể là người thân.
Đến lúc này thì nàng cũng biết được mình bị làm sao rồi!
Nàng cũng hay đọc báo và nghe rất nhiều về những vụ việc đánh thuốc mê này rồi.
Thật không ngờ rằng hôm này chính nàng lại gặp phải!
Cảm giác sợ hãi lan tràn khắp cơ thể và suy nghĩ của nàng, nàng rất muốn nói to một tiếng, thế nhưng có cái gì đó đã chặn lại khiến cho nàng không thể nói ra được, mà chỉ có thể lẩm bẩm cầu cứu, mong rằng sẽ có một người nào đó tốt bụng nhận ra được điều này.
Lúc này, nàng đã không còn sức nữa, cơ thể dần lịm đi, nàng đã không còn nhận biệt được điều gì nữa rồi.
Khi Kiều Vi tỉnh lại, thì người đầu tiên mà nàng nhìn thấy lại là một chàng thanh niên, anh ta đang cầm một lọ dầu gió và thoa đều lên hai huyệt thái dương của nàng.
“Chẳng lẽ người này đã cứu mình hay sao? Thiên sứ đã nghe lời khẩn cầu và để cho chàng trai này xuống cứu nàng à?” Kiều Vy miên man suy nghĩ.
“Cô tỉnh lại rồi à? Trong người còn có gì mệt mỏi hay không?”
Nụ cười tỏa nắng của anh ấy khiến cho Kiều Vy mê man bất tận.
“Cảm giác này là gì vậy? Chẳng lẽ, mình đã thích người này rồi hay sao?”
------
Ngoại truyện 4: Lão cái bang và chocolate marou.
“Sư phụ! Hôm nay con muốn về thăm nhà một hôm, ngài có thể sắp xếp cho con xuống núi được không?” Nam Phong làm vẻ chân chó nịnh nọt vị sư phụ khó tính này.
Nghe thấy vậy thì lão cái bang không hề mong muốn chút nào.
Cái tên tiểu tử này ngoài có trí nhớ ngoại hạng, tu luyện siêu nhanh ra thì còn nấu ăn rất là giỏi, lão không muốn để cho hắn đi một chút nào cả, mà chỉ muốn giữ lại để ngày nào cũng nấu cho lão ăn mà thôi.
Nhưng, sau khi suy nghĩ một hồi, lão cái bang lại có một quyết định hoàn toàn khác, lão sẽ để cho Nam Phong về nhà vài ngày.
Không phải lão tự dưng lại tỏ ra tốt bụng gì đâu mà tất cả đều có ẩn ý của nó cả. Lão ta muốn…
“Ha ha ha…! Sư phụ đúng là người tốt nhất mà, để đệ tử đấm bóp lưng hầu hạ người!” Nam Phong sung sướng nói.
Lão cái bang vừa hưởng thụ sự “chăm sóc” nhiệt tình đến từ Nam Phong vừa nghĩ: “Đúng là đồ nhi ngoan của ta mà!”
Còn Nam Phong thì lại nghĩ: “Hừ! Hầu hạ cái lão già đó thật là mệt, không phải vì bị lão cưỡng ép đi luyện công thì… Hừ hừ!”
------
Sáng hôm sau.
Nam Phong dậy từ sớm để xuống núi, hắn không thể chịu được cái cảm giác làm tiên nhân này nữa rồi, hắn không muốn một ngày nào đó sẽ bị hói đầu giống như lão sư phụ của mình.
“Hửm! Nó đi rồi à? Vậy thì ta cũng nên xuất phát thôi!”
Lão cái bang nhanh chóng bám theo và không để cho Nam Phong phát hiện ra.
…
“Ha ha! Cuối cùng thì cũng về được đến nhà rồi!”
Nam Phong hét lên một tiếng sáng khoái, hắn nằm ườn người ra chiếc giường thân yêu của mình, những tháng ngày phải nằm trên cái giường đá đã quá là đủ với hắn rồi.
Bây giờ, hắn chỉ muốn được hưởng thụ cái sự mềm mại ít ỏi này mà thôi!
Bên ngoài căn nhà, người mà Nam Phong không ngờ đến nhất lại xuất hiện, hắn đang muốn tránh như tránh tà thế mà cái lão cái bang này vẫn có thể bám theo về được đến tận đây.
“Hử! Thứ kết giới gì thế đây? Đến cả Pháp thân cảnh đỉnh phong như ta mà cũng không thể nào xé bỏ được nó!” Lão sư phụ bực tức nói.
[Cảnh báo! Có kẻ đang muốn đột nhập vào trong!]
“Gì vậy hệ thống?” Nam Phong cau mày, hắn về đến nhà rồi mà vẫn có kẻ không để cho hắn yên nữa.
[Có một sinh vật đẳng cấp cao đang muốn phá vỡ rào chắn mà hệ thống tạo ra!]
Nam Phong nghe thấy vậy thì sửng sốt nói: “Vậy có làm sao hay không? Hắn ta sẽ vào được đây à?”
Hắn vô cùng lo lắng, nếu có người nào vào được đây thì sẽ phát hiện ra hết tất cả những bí mật của hắn.
Hắn không muốn điều đó xảy ra a!
[Ký chủ không nên khinh thường hệ thống như vậy! Ngay đến cả thần linh của giới diện này cũng không thể đột phá được rào chắn, chứ đừng có nói là một sinh vật đẳng cấp cao!]
Nam Phong thở phào nhẹ nhõm, hắn đúng là bị dọa cho sợ hết hồn.
“Nhưng đó là ai vậy?”
Không đợi Nam Phong phải thắc mắc lâu, một giọng nói vang lên, lần này không phải đến từ hệ thống mà là phát ra từ bên ngoài.
“Nam Phong đồ đệ tốt có ở trong đó không hả?”
Nam Phong im lặng nhưng trong đầu thì lại đang chửi thầm: “Mẹ nó! Hóa ra là lão già đó à! Đúng là âm hồn bất tán mà!”
Không nghe thấy câu trả lời của Nam Phong thì lão cái bang lại tiếp tục gọi: “Không phải giả vờ đâu, ta biết con đang ở trong đó mà!”
Xong lão nói tiếp: “Nam Phong! Đồ đệ tốt của ta! Bảo bối của ta, hãy cho ta vào trong nhà đi mà!”
“Sư phụ! Người cứ về đi, đệ tử ở đây sống tốt lắm, vài ngày nữa sẽ quay trở về để gặp người!”
“Không phải lo lắng đâu! Dù sao thì sư phụ cũng nên biết nơi ở của để tử mình là như thế nào chứ!”
Nam Phong lúc này ở trong nhà đang dẫm chân chửi thề: “Mẹ nó nữa! Hoá ra lão già này dám đặt bẫy mình à? Lão lợi dụng lúc mình đi xuống núi để mò theo về đến tận nhà!”
Sau đó hắn nhếch môi khỉnh bỉ nói: “Lão cứ như thằng méo nào cũng ngu vậy! Mở ra để chết với lão già đó à? Giống như là một người chủ nhà nói với khách của mình rằng “Vào đi! Chó nhà anh trông dữ thế nhưng mà không cắn ai bao giờ đâu! Chú cứ cứ yên tâm mà vào!”
“Yên tâm cái cc á!”
Ở bên ngoài căn nhà, sau một hồi dùng vũ lực để phá cửa nhưng bất thành, thì bây giờ lão cái bang đang ngồi ở dưới đất thở hổn hển, lão ta nghĩ: “Khốn khiếp! Cái nhà này có trận pháp gì mà kinh khủng đến vậy! Ngay cả pháp thân cảnh đỉnh phong như mình cũng không phá được, đành phải bất lực! Chẳng lẽ là tiền bối Nguyên Anh nào đó tạo ra hay sao?”
Càng nghĩ thì lão ta lại càng thấy sợ hãi và có ý định thối lui.
Mặc dù, lão đã đạt đến pháp thân cảnh cảnh giới, có thể nói ở trong thiên địa này thoải mái đi ngang về dọc.
Thế nhưng mà đối với những lão quái vật nghìn năm Nguyên Anh cảnh, thì lão cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Mỗi một cảnh giới đều có luật lệ bất thành văn của nó, không ai có thể phá vỡ nổi.
Đang trong lúc có ý định thối lui, thì lão cái bang nghe thấy tiếng của Nam Phong vang vọng từ trong nhà ra ngoài: “Sư phụ hôm nay đến thăm nhà đồ nhi, thì đồ nhi vô cùng biết ơn và cũng có một món quà hiếu kính đến người! Đồ nhi định dùng sáu phần chỗ chocolate của mình để hiếu kính đến người! Mong lão nhân gia nhận cho!”
Nói xong, Nam Phong từ trong nhà đẩy ra một thùng chocolate rồi lại nhanh chóng đóng cửa lại.
Hắn bây giờ đang tiếc đứt ruột gan, hơn một nửa số chocolate marou của hắn cứ như thế phải đưa cho lão già này, để lão ta tha cho mà không ám nữa.
Lão cái bang hí hửng tiến lại gần nhận lấy thùng chocolate đó.
Khi mở ra lão nhìn thấy những thanh chocolate marou được xếp thẳng hàng ngăn nắp thì vô cùng vui sướng.
Lão mặc dù đang rất là sung sướng những vẫn không quên nói với Nam Phong.
Lão ho khan một tiếng rồi nói: “Lòng tốt của con ta xin nhận! Bây giờ ta sẽ về núi trước đợi con trở về. Khi nào con về đến nơi thì linh đan, diệu dược ta sẽ cho con một số, coi như đón nhận lấy tấm lòng hiếu kính của con!”
Nói xong, lão phi thân như một cơn gió và nhanh chóng biến mất ở phía sau đường chân trời.
Nam Phong lúc này chỉ còn biết ngồi trong nhà mà chửi thầm.
Hắn thề rằng lần này đi về sẽ phải đòi lại cả vốn lẫn lãi, không thì quả thật quá là uất ức a!