Chương 72: Vòng Trung Kết.

Sau trận đấu ngày hôm đó, Nam Phong đã phải ở trong phòng bế quan để có thể hồi phục thực lực và củng cố lại đan điền của mình.

Sau khi vận dụng chiêu thức “Nhân sinh giao lộ” đã khiến cho hắn bị phản phệ và tạo thành thương tổn rất lớn đối với cơ thể.

Thậm chí nếu chỉ vận dụng hơn một chút nữa thôi thì cảnh giới kết đan mà hắn tân tân khổ lực đạt được cũng nhanh chóng bị tiêu tán.

Thế mới nói, lão sư phụ của hắn đưa ra lời cảnh báo không hề sai chút nào.

Mặc dù thương tổn của nó là rất lớn, thế nhưng nhờ có sự phục hồi kỳ diệu đến từ hệ thống khiến cho những thương tổn này nhanh chóng được chữa lành.

“Mẹ nó! Ít ra thì đây cũng là phúc lợi mà cái hệ thống chết tiệt kia mang lại!”

Nam Phong thở ra một hồi trọc khí, cơ thể của hắn đã không còn cảm thấy nặng nề giống như hôm trước nữa.

Mặc dù, cái hệ thống chết tiệt kia khiến cho người khác cảm thấy bực tức, thế nhưng cũng không thể phủ nhận được cơ chế bảo vệ mạng sống của nó rất là mạnh mẽ.

“Hừ! Chẳng lẽ còn không phải là không nỡ bỏ được cái thằng lao công free này hay sao?” Nam Phong bĩu môi nghĩ.

Sau trận đấu ngày hôm qua thì Nam Phong đã được mọi người biết đến với rất nhiều biệt danh như quân sư thiên tài, kẻ may mắn hay là người tạo lên kì tích.

Và trên hết chính là những biệt danh đó hắn đều rất thích và đã ngồi một chỗ cả một ngày chỉ để cười đến sái cả quai hàm, vặn vẹo khuôn mặt.

Do chấn thương rất nặng khiến cho hắn không thể tiếp tục theo dõi hết trận đấu mà phải xin phép đi về trước.

Thế nên, trận đấu giữa người áo choàng đen và đại hán râu bạc là hắn vẫn chưa được chứng kiến tận mắt mà chỉ có thể nghe kể lại.

Thế nhưng, dù là ai thì đều là đối thủ nặng ký đối với hắn.

Đặc biệt, sau khi thi triển ra con át chủ bài “Nhân sinh giao lộ” đã khiến cho trận đấu tiếp theo của hắn lại càng thêm khó khăn.

Đó cũng chính là điều mà hắn hết sức lo lắng!

Sau khi nghe xong Hạ Thiên kể về trận đấu ngày hôm qua khiến cho Nam Phong có thêm một điều bất ngờ nữa và cũng là điều mà hắn lo lắng nhất.

Không ngờ vị áo choàng tuyển thủ đó vẫn còn che dấu thực lực của mình!

Sau khi đại chiến một hồi với đại hán râu xồm thì thực lực chính thức của hắn đã bị lộ ra ngoài.

Đó chính là kết đan trung kỳ đỉnh phong!

Mặc dù, chỉ là một nấc rất nhỏ nhưng vẫn cách biệt một trời một vực.

Chân khí khi tiến đến trung kỳ đỉnh phong sẽ tăng lên rất nhiều, đặc biệt chiến lực cũng vì thế mà tăng lên một khoảng mạnh.

Không có gì bất ngờ thì đại hán râu xồm đã là người chiến bại để cho người áo đen dành được quyền đi tiếp.

Còn một điều khiến cho Nam Phong bất ngờ hơn nữa, chính là vị kia lại chính là minh chủ võ lâm tiền nhiệm.

Sau khi biến mất một khoảng thời gian dài gần mười năm thì hắn đã trở lại và lợi hại hơn xưa.

Rất nhiều người cho rằng sau khi bại dưới tay của minh chủ đương thời, hắn đã “thua không chịu được” và dần mai danh ẩn tích.

Không ngờ, gần mười năm sau hắn đã trở lại và đòi lại chức vị minh chủ vốn thuộc về mình.

Nam Phong sau khi nghe xong tất cả thì rơi vào trầm ngâm suy nghĩ.

Chiến lực của hắn lúc này nếu để chiến đấu với kết đan trung kỳ đã rất là khó khăn rồi, hơn nữa còn phải dùng đến chiêu thức “Nhân sinh giao lộ” mới có thể thủ thắng.

Bây giờ, con át chủ bài đã bị lật, lợi thế đã mất đi một phần và đối thủ của hắn lại không hề đơn giản chút nào.

Đó chính là minh chủ võ lâm tiền nhiệm! Khó khăn lại chồng chất khó khăn!

Để có thể trở thành minh chủ võ lâm thì phải là người mạnh nhất trong thế hệ ở thời điểm đấy (chỉ đề cập đến người ở Càn Nguyệt vương quốc chứ không phải là trên toàn đại lục).

Bây giờ, hắn đang rất đau đầu suy nghĩ kế sách để có thể đối phó lại với vị “minh chủ tiền nhiệm” này.

May mắn chỉ có một vị minh chủ tham gia chứ hai vị thì chắc hắn nghỉ chơi luôn rồi!

“Haizz! Không nghĩ đến nữa lại đau đầu! Lúc đó đến đâu hay đến đấy, chứ bây giờ phải ngủ một giấc đã!” Nam Phong thở dài một tiếng rồi gục đầu xuống giường đánh một giấc ngon lành.

------

Ngay từ sáng sớm hội trường đã tấp nập người ra người vào.

Nói đùa! Không đông sao được khi mười năm một lần mới có thể chứng kiến được màn thi đấu mãn nhãn như vậy!

Cũng có người đến từ rất sớm chỉ vì bạc trên người của họ đều nằm trong tay của hai tuyển thủ này.

Nếu thắng họ sẽ được một khoản lớn và nhanh chóng phát tài, còn nếu thua thì chỉ còn nước ra nhập bang hội cái bang mà thôi.

(p/s: đúng là ở đâu cũng có cá độ. Nhớ kéo căng trận tài anh Nam Phong đấy chứ không chuẩn bị mua shit và mắm tôm thôi! (^_^))

Tỷ lệ cá cược của Nam Phong và vị minh chủ tiền nhiệm là 3/7, bảy là Nam Phong còn ba là vị minh chủ tiền nhiệm kia.

Mọi người đều không quá kỳ vọng về Nam Phong, dù sao thì “cây có bóng người có tiếng”.

Mặc dù, những chiến tích của hắn phải gọi là tự cổ chí kim, thế nhưng vị minh chủ kia dù sao cũng là người đã từng dành được chiến thắng, mười năm sau lại càng không thể phỏng đoán được thực lực chính thức của hắn.

Nhiều người đặt cho vị minh chủ kia là thế, nhưng vẫn còn có người đặt kèo cho Nam Phong với kỳ vọng hắn có thể sáng tạo thêm kỳ tích.

Nhìn thấy tỷ lệ đặt cược như vậy thì Nam Phong bĩu môi khinh thường.

Sau đó hắn quay sang nói với Hạ Thiên rằng: “Chú còn bao nhiều tiền thì mang đặt hết vào cửa của anh đi, đảm bảo sẽ phát tài!”

Hạ Thiên nghe thấy vậy thì giật nảy mình nhìn Nam Phong nói ấp úng: “Thế nhưng mà…”

“Mẹ nó! Có vài cái đồng bạc mà chú không lỡ bỏ ra vì người anh em này hay sao? Chú thật khiến anh phải thất vọng!” Nam Phong dùng ánh mắt sát thủ nhìn Hạ Thiên như thể chỉ cần tên này nói không thì hắn sẵn sàng xông vào tử chiến.

“Há há! Đồng hương cứ bình tĩnh, ý của anh là nếu mà chúng ta làm như thế thì thật quá là thất đức. Với lại anh với chú có thiếu tiền đâu mà phải làm ra cái chuyện “thiên lý bất dung” này chứ, đúng không?” Hạ Thiên dùng vẻ mặt chân chó của mình để nhìn Nam Phong.

“Ừm! Nói thế còn được! Thôi thì bản thiếu đây là người tốt bụng sẽ không làm ra cái chuyện rút củi đáy nồi này!”

Hạ Thiên vẫn còn định nói gì nữa nhưng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, hắn nghĩ: “Nói sao mà hay vậy, tiền mình thì méo lấy ra mà cược, lại đi dùng tiền của mình như vớ được vàng vậy?”

Nam Phong bước lên sàn đấu và ngồi xuống thiền định đợi chờ đến giờ thi đấu.

Khi mà hắn mở mắt ra thì cũng là lúc vị minh chủ tiền nhiệm kia xuất hiện.

“Mẹ nó! Còn muốn làm nhân vật chính nữa đấy! Ta khinh!” Nam Phong bực tức suy nghĩ.

Sau đó hắn từ từ đứng dậy khí thế toát ra lại không hề kém cạnh với vị minh chủ võ lâm này như thể muốn so đấu ý chí với gã.

Vị minh chủ võ lâm này khinh thường không nhìn vào Nam Phong mà lại nhắm vào, khiến cho hắn cảm thấy rất là muốn đánh nát cái vẻ trang bức này.

Giọng nói trên không trung một lần nữa vang vọng khắp hội trường:

“Vòng trung kết tranh tài minh chủ võ lâm giữa tuyển thủ Vũ Nam Phong mang số 69 và Tần Mặc số thứ tự 102 chính thức được… Bắt đầu!”