Hạ Thiên một lần nữa triển khai tấn công, lần này tốc độ ra đòn của hắn đã nhanh gấp đôi lúc trước.
Trên sàn đấu lúc này chỉ còn nhìn thấy một bóng mờ đang di chuyển liên tục chứ không còn nhìn rõ người bên trong.
Nam Phong cũng không hề kém cạnh, bất kể chiêu thức nào của Hạ Thiên sử dụng đều được hắn sử dụng “Cửu chuyển quy nhất” đoán ra được nước bước và đưa ra phương pháp giải quyết, khiến cho Hạ Thiên ăn phải quả đắng không thể làm gì hơn ngoài đẩy nhanh tốc độ, dùng tốc độ để lấn áp kỹ năng.
“Hãy xem đây “Dương quang hiển lộ” tái!” Hạ Thiên hét lên một tiếng rõ to rồi vận dụng chiêu thức của mình thiêu đốt mọi thứ xung quanh đẩy nhanh tốc độ di chuyển và khả năng ra đòn đến cực hạn.
Nam Phong cũng không chịu yếu thế, hắn liên tiếp vận dụng nhị thức “Thiên địa giao hòa”, “Trăm hoa đua nở”, khiến cho khí thế của hắn không ngừng tăng lên, có xu hướng đẩy lùi sức nóng mà thần công của Nam Phong mang lại.
“Có sơ hở!” Hạ Thiên hét lên một tiếng.
Hắn ta lách người sang bên phải và tấn công vào mạn sườn của Nam Phong khiến cho hắn không kịp trở tay.
Nam Phong vô cùng sửng sốt.
Hắn không ngờ được chiêu thức của Hạ Thiên lại âm độc như vậy, khác hẳn với vẻ quang minh chính đại mà thần công mang lại.
“Hừ” một tiếng Nam Phong dùng hết sức của mình lách người qua một bên né tránh nhưng vẫn không kịp.
Hắn bị dính một đòn sượt ngang qua người khiến cho mạn sường bên phải nhiễm một dòng máu đỏ tươi.
“Trăm hoa đua nở! Tẫn!” Nam Phong hét to một tiếng, hắn vận dụng hết sức lực bức lui đòn tấn công của Hạ Thiên.
Nam Phong nhìn Hạ Thiên cười khổ nói: “Có cần phải như vậy không? Cậu ra tay cũng thật là độc ác a!”
“Ha ha! Không như thế thì làm sao mà giống một trận đấu được cơ chứ, với lại ta cũng đang có cảm giác đột phá trong người!” Hạ Thiên nhìn Nam Phong cười lớn nói.
“Ta cũng vậy!”
“Vậy thì chúng ta chiến tiếp thôi!”
Khán giả phía trên khán đài nghe được cuộc trò chuyện của Nam Phong và Hạ Thiên, thì cảm giác như hai kẻ này đang luận bàn với nhau chứ không giống quyết chiến chút nào.
Thế nhưng, mọi người cũng không hề để ý đến điều đó mà đều tập trung vào trận đấu đặc sắc trước mắt này.
Nam Phong và Hạ Thiên lại tiếp tục trận chiến của mình.
Vết thương trên người cả hai càng lúc càng nhiều nhưng nghiễm nhiên không hề có một vết thương chí mạng nào cả.
Bỗng dưng cả hai đều dừng lại.
Nam Phong cất lời nói đầu tiên: “Có lẽ chúng ta nên kết thúc trận đấu này thôi!”
“Ta cũng nghĩ như vậy!”
Nói xong cả hai người thủ thế ngưng tụ chân khí.
Khí tức của đôi bên càng lúc càng tăng mạnh khiến cho đất đá xung quanh đều bị trôi dạt sang hai bên.
“Aaa…! Dương quang hiển lộ!” Vương Hạ Thiên hét lên một tiếng thật lớn, khí tức cũng bắt đầu tăng đến cực điểm.
“Haaaa…! Trăm hoa đua nở!” Nam Phong cũng không hề yếu thế, hắn cũng hét lớn một tiếng, khí tức cũng dần đạt tới cực hạn.
Cả hai lao vào nhau và tung ra chiêu thức cực mạnh của mình về đối phương.
Khi song phương tung nắm đấm vào nhau thì sàn đấu chắc chắn cũng tạo thành từng đường nét rạn nứt.
Chiêu thức của cả hai đã vượt quá cực hạn mà sàn thi đấu có thể chịu đựng được.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy khi chiêu thức kinh thiên động địa đó kết thúc thì cả hai đều bay ngược về phía sau.
Nam Phong và Hạ Thiên đều dùng sức của mình để ngăn chặn chấn động tạo ra từ vụ nổ.
Sàn thi đấu dưới chân của cả hai đều tạo thành một đường rãnh dài sâu hai tấc.
Khi mọi người đều nghĩ cả hai sẽ lao lên chiến đấu tiếp thì Nam Phong và Hạ Thiên lại lựa chon ngồi xuống vận chân khí hấp thụ thiên địa linh khí.
“Ôi trời! Cả hai người họ dường như là đang muốn đột phá!” Một người A thổn thức kêu lên.
“Kết đan có phải rau củ quả trên đường đâu mà nói đạt được là đạt được!” Một người B kinh hãi nói.
“Thật là ông trời không có thiên lý mà!”
…
Lúc này, trận chiến của Nam Phong và Hạ Thiên không còn về so sánh võ công nữa mà trở thành đột phá.
Ai là người đột phá trước sẽ là người thắng cuộc!
Thiên địa linh khí hình thành vòng xoáy liên tục tiến vào thể nổi của cả hai, khiến cho thân thể của hai người đều phát ra ánh sáng chói lòa.
Nếu ánh sáng trên người của Hạ Thiên là màu vàng của mặt trời thì trên người của Nam Phong lại là màu nâu nhàn nhạt của đất trời.
Hai hình tượng đối lập của thái cực nay lại được tái hiện ở trên “Huyền Linh đại lục”, ngay tại sàn thi đấu lúc này.
Một lúc sau, cả hai đều đồng thanh hét to một tiếng sảng khoái.
Tiếng hét dài vang vọng cả bầu trời!
Dường như cả hai người đều đã đột phá thành công, khí tức song phương liên tiếp tăng lên đến một mức độ nhất định thì bắt đầu có dấu hiệu dừng lại.
Mọi người đều nín thở theo dõi thì thấy Nam Phong đứng dậy trước còn Hạ Thiên đứng dậy sau.
Hiển nhiên sự thật đã bày ra trước mắt mọi người, người chiến thắng chung cuộc trong trận chiến này chính là vị quân sư tài ba kia.
Hạ Thiên tiến lại gần Nam Phong vỗ vào vai hắn một cái rồi nói nhỏ: “Cậu phải cố gắng đấy, đừng khiến cho ta thất vọng!”
Nam Phong cười khổ, mọi người vẫn nghĩ hắn là kẻ thắng cuộc, nhưng thật ra trong trận chiến lúc nãy hắn đã là người thua cuộc, khi chỉ kém Hạ Thiên một vài tích tắc.
Nhưng thua thì vẫn là thua!
Chỉ là được Hạ Thiên nhường cho một xuất tiến vào vòng trong khiến trong lòng hắn có phần không được thoải mái.
Nam Phong không quay đầu lại nhìn mà chỉ nói một câu: “Sẽ…!”
Hạ Thiên nở một nụ cười mỉm bước xuống sàn đấu rồi tiến về phía hội trường như một tuyển thủ bị loại bỏ.
Giọng nói lại một lần nữa vang lên khắp hội trường: “Người chiến thắng lần này chính là Vương Hạ Thiên, tuyển thủ mang số 69!”
Cả hội trường như được bùng nổ.
Trận chiến này vô cùng đặc sắc, nhưng đặc sắc hơn nữa chính là trận chiến này không chỉ tỷ thí về võ công mà còn vì tỷ thí về tiềm năng của cả hai.
Sau này, dù có trải qua bao nhiêu lần tổ chức đại hội thì mọi người vẫn không thể quên được ấn tượng về trận chiến đặc sắc này.
(P/s: Vũ Nam Phong: Anh ơi tha cho em! Dù sao thì đây cũng là series chính của em mà, anh cho em thể hiện một chút với!
Vương Hạ Thiên lắc đầu nói: Anh đây cũng chịu chẳng biết làm sao cả! Thằng t/g nó buff anh mạnh quá, chú đi mà hỏi nó!
Vũ Nam Phong: FUCK U!)