Chương 125: Phạm Dương Dương.

“Được rồi! Con với cô gái này quen biết nhau như thế nào vậy?” Nam Phong khá là hiếu kỳ với chuyện xưa của đồ đệ mình.

“Thực ra…”

Cô gái này tên là Phạm Dương Dương nhà ở Quận 1 – TP. Hồ Chí Minh, là một streamer có tiếng trên MXH.

Thời điểm Việt Nam bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh thế giới thì miền Nam lại không bị ảnh hưởng quá nhiều từ nó.

Nếu như một người bình thường thì sẽ cố gắng tránh xa khỏi cuộc chiến này, nhất là nơi chiến tranh không kéo đến thì lại càng không có lý do gì để bị cuốn vào nó, nhưng là một streamer và cũng là một người con trên đất nước Việt Nam, nàng đã chọn một con đường khác hẳn với mọi người.

Tách ra khỏi cuộc sống giàu sang để đi đến những vùng miền trên tổ quốc, ghi lại những thước phim về những danh lam thắng cảnh để cho bạn bè năm châu bốn biển biết đến Việt Nam tươi đẹp đến nhường nào và nếu như chiến tranh thật sự xảy ra thì những điều đó, những lịch sử, con người đó đều sẽ trở thành cát bụi.

Đó là một suy nghĩ tích cực không phải người nào cũng có được, nhưng thật không may cho nàng, thời điểm nàng đang làm phóng sự về Tam Cốc – Bích Động thì “Ngày Khải Huyền” ập đến, nàng cùng với đoàn làm phim của mình đã không kịp trở về và phải đối mặt với trận phong ba này, cuối cùng nàng cũng chính là người sống sót duy nhất trong đoàn làm phim đó.

Số phận đưa đẩy Dương Dương gặp được Đại Bá (nay là Vũ Hữu Tín) khi đó gia đình của cậu bé bị chết bởi Zombie triều cường, cả hai đã cùng nương tựa lẫn nhau để sống sót.

Đương nhiên với một cô nàng youtuber nổi tiếng lại là tiểu thư Sài Thành thì không lý nào lại mang một khuôn mặt xấu xí được, lớp hóa trang đó được nàng dùng dụng cụ của đoàn làm phim nhằm mục đích ngăn chặn ý đồ xấu của những kẻ khác đối với cơ thể của mình.

Với một cô gái thì tận thế chính là địa ngục, nếu gặp được người tốt vậy không sao nhưng nếu gặp được những kẻ như tên Dũng 1K và băng nhóm của mình thì nàng đã nhanh chóng trở thành “hoa tàn bại liễu” rồi.

Nam Phong nghe hết câu chuyện về cô gái này thì xúc động không thôi, một cô gái chân yếu tay mềm lại một lòng suy nghĩ cho đất nước và sẵn sàng rời khỏi cuộc sống xung túc của mình, trong khi đó có một số thành phần mồm thì liên tục nói nhưng đến lúc hành động thì lại bàng quang, trốn tránh trách nhiệm thật khiến cho người khác phải đau lòng.

Nam Phong hắn rất ít khi phục người nhưng hắn đã có chút thiện cảm với cô gái này, hắn dự định sẽ đối sử tốt với nàng hơn không chỉ vì đồ đệ của mình mà chính vì nhân phẩm của nàng.

Đôi mắt của Dương Dương mấp máy, nàng cảm thấy ê ẩm khắp cơ thể đến độ hít thở không thông, một cước của tên kia không hề nhẹ chút nào lại còn với một cô gái chưa bao giờ bị đối xử như vậy thì đúng là cực hình.

“Ư…ư!” Cố nhíc người dậy nhưng không thành, vết thâm tím ở bụng khi bị gập phải lại càng khiến cho cô đau đớn hơn nữa.

Nam Phong nhìn thấy vậy thì vội vàng điều khiển chân khí của mình cách không hấp vật nâng đỡ Dương Dương đứng dậy và kéo lại gần mình.

Vuốt nhẹ làn tóc mai che kín khuôn mặt hắn nhìn thấy một đôi mắt trong sáng không pha lẫn tạp chất nhưng điểm trong đó chính là đau thương, mất mát.

“Cô đừng cử động, vết thương không hề nhẹ đâu, được rồi nuốt cái này vào đi nó sẽ khá hơn nhiều!” Nam Phong nhẹ nhàng tách đôi môi khô khốc của nàng ra và đưa một viên đan dược trị lành vết thương vào đó.

Đáng lý ra hắn không cần thiết phải làm như vậy, một viên đan dược trị thương đối với một võ giả phổ thông thì có giá trị liên thành nhưng với hắn lại chẳng là gì khi cứu một người mà hắn coi trọng cả.

Dược lực nhanh chóng hòa tan khắp cơ thể, chảy vào từng lỗ chân lông của Dương Dương khiến cho nàng thoải mái không thôi, viên đan dược này có thể chữa lành vết thương chí mạng cho một cao thủ “Kết đan kỳ” thì đối với một người bình thường, tác dụng của nó lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Vết thâm tím ở bụng có dấu hiệu mờ dần, nhiều vết thương to nhỏ trên cơ thể mà nàng gặp phải trước đây đã bắt đầu kết vẩy, khiến cho cơ thể của nàng lại càng hoàn mỹ hơn nữa.

“Ý! Cơn đau biến mất rồi, lạ thật, người này cho ta ăn thứ gì mà lại có tác dụng kỳ diệu đến như vậy?” Dương Dương chợt nghĩ.

Nhà nàng ở Quận 1 cũng được coi là danh gia vọng tộc còn thứ y dược gì mà nàng không biết nữa chứ, vậy mà một viên thuốc thần kỳ của người này thôi đã đánh đổ nhận thức bao lâu nay của nàng.

“Thật là thần kỳ, không biết anh là?” Cơ thể của nàng đã có thể hoạt động như một người bình thường mà còn linh hoạt hơn trước rất nhiều.

Nam Phong nhìn kỹ cô gái này thì cảm thấy nếu tẩy đi những vết lấm lem trên khuôn mặt thì nàng cũng không tệ chút nào, hắn hắng giọng một cái rồi nói: “Ta tên là Nam Phong, là sư phụ hiện tại của Hữu Tín! Rất hân hạnh được làm quen!”

“Hữu Tín?” Dương Dương nghi hoặc.

Đại Bá (nay là Hữu Tín) kế bên vội kéo nhẹ vạt áo của Dương Dương rồi nói nhỏ: “Chị, sư phụ đã ban tên mới cho ta rồi, bây giờ tên của ta là Vũ Hữu Tín! Từ nay ta sẽ cố gắng học tập những bản lãnh của người rồi bảo vệ cho chị!”

“Sư phụ? Bản lãnh?” Dương Dương nghi vấn trong lòng.

Khi mà Nam Phong một tay ngăn chặn hết những viên đạn thì nàng đã ngất đi từ lâu thế nên không được trông thấy bản lãnh “thông thiên” của hắn, nhưng nghĩ lại người có được viên đan dược thần kỳ như vậy đều không tầm thường chút nào.

Dương Dương bỗng hốt hoảng, nàng nhìn trái nhìn phải cảnh giác cao độ: “Tên Dũng 1K đâu rồi, tại sao tôi lại ở đây, chúng ta đã rời xa địa bàn của hắn chưa nếu chưa thì nhanh chóng chạy trốn, nếu không đối mặt chính là một hồi ác mộng!”

Hữu Tín nhìn thấy chị của mình có biểu cảm như vậy thì tự hào nói: “Chị không phải lo, sư phụ thần thông quảng đại đã đoạt chúng ta từ tay của bọn chúng mà bọn chúng lại không dám ho he một lời, nếu lúc đó chị được trông thấy sự oai phong của người thì chắc sẽ sợ hết hồn cho mà xem!”

“Thật vậy sao?” Dương Dương vẫn không quá tin tưởng, nàng không biết gì về Nam Phong nhưng tên Dũng 1K và đồng bọn của hắn thì nàng lại biết rất rõ, bọn chúng có tận sáu tên tiến hóa giả, vũ khí nóng nhiều không đếm xuể, nếu thật sự có thể từ tay của những kẻ này đoạt người thì nàng phải có cái nhìn khác về Nam Phong.

Nam Phong mỉm cười nói: “Hữu Tín nói đúng cô cứ yên tâm, bọn chúng sẽ không thể làm hại được các người nữa đâu!”

Dương Dương bán tín bán nghi nhưng vẫn thận trọng nói: “Cảm ơn anh rất nhiều, tôi tên là Phạm Dương Dương, không biết anh có thể nói mục đích khi cứu chúng tôi được không?”

Tại tận thế hầu hết phụ nữ đều nương tựa vào cường giả nhưng nàng lại không hề muốn như vậy, nàng biết một khi nhan sắc này phai tàn thì cũng chính là kết cục của mình, nàng muốn tự nắm giữ số phận của chính mình.

Nam Phong cười nhẹ nói: “Không phải như cô nghĩ đâu, tôi thật sự muốn nhận Hữu Tín làm đồ đệ, tư chất của nó rất tốt nếu được dạy dỗ một cách cẩn thận thì sau này sẽ làm nên một phen đại sự!”

Dương Dương cười nhẹ, âu yếm nhìn Hữu Tín rồi nói: “Chúng tôi không phải chị em ruột nhưng tình như thủ túc, tôi không cần biết một phen đại sự của anh là như thế nào, tôi chỉ muốn nó được sống tốt là an tâm rồi!”

Nam Phong cảm nhận được sự chân thành đến từ lời nói của nàng, hắn gật đầu rồi nói: “Được rồi! Bây giờ tôi sẽ dẫn Hữu Tín theo bên người đi ngược lên phía Bắc, không biết cô có dự định gì cho tương lai?”

“Tôi chỉ có mong muốn duy nhất chính là bảo vệ Hữu Tín và tìm lại người thân của mình, nay đã làm được một việc rồi, nó đi với anh tôi cũng yên tâm, nay chỉ còn tìm lại người thân của mình mà thôi!” Dương Dương buồn bã nói, nàng đã xa nhà rất lâu rồi và không biết cha mẹ mình hiện tại như thế nào nữa, nàng rất là lo lắng cho hai người.

Nam Phong nghe thấy vậy thì đưa ra một chủ ý: “Một cô gái như cô nếu mà đi một mình về Sài Gòn như vậy, sợ rằng còn chưa kịp đến nơi thì đã bị lũ Zombie kia hại chết rồi! Không bằng thế này đi, cô cùng với tôi đi lên phía Bắc xem xét tình hình rồi tôi sẽ đưa cô xuống phía Nam tìm người, một công đôi việc!”

Đôi mắt của Dương Dương sáng lên, nếu được một vị cường giả như Nam Phong bảo hộ thì tỷ lệ tìm được cha mẹ là rất lớn, nàng đã đợi rất lâu rồi đợi thêm một chút nữa cũng không tính quá muộn.

Dương Dương đưa bàn tay trắng trẻo, mềm mại của mình ra và nói: “Tôi tên là Phạm Dương Dương! Rất hân hạnh được làm quen với anh!”

Nam Phong cũng phối hợp đưa bàn tay của mình ra: “Tôi tên là Vũ Nam Phong! Rất hân hạnh được làm quen với cô!”