Khấp linh huyết mộc là tà mộc thời thượng cổ, tương truyền nó chính là thánh mộc của ma giáo thời đại đó.
Vào giai đoạn đầu nó chỉ có thể thôn phệ được huyết nhục của sinh vật sống, càng về sau khi tu vi càng cao thì nó có thể thôn phệ được vạn vật.
Mỗi lần thôn phệ đủ huyết nhục nó sẽ sản sinh ra một loại quả, loại quả này có tác dụng tăng cường thần lực và nhất là tăng cường cảm thụ thiên địa.
Tương truyền có một vị thánh chủ tà giáo ngồi ngộ đạo dưới gốc cây “Khấp Linh huyết mộc” mà độ kiếp thành công và đạt đến cái cấp độ trong truyền thuyết kia.
“Thật không ngờ loại tà mộc tưởng chừng như đã bị tuyệt diệt trong thời thượng cổ nay lại xuất hiện ở đây!” Nam Phong ngạc nhiên vô cùng.
Không phải tự dưng mà hắn ngạc nhiên đến như vậy, theo như những gì mà hắn tìm hiểu được thì mảnh thiên địa này với linh khí ít ỏi không thể nào lại xuất hiện được loại linh mộc cao cấp như thế.
Để có thể sản sinh ra nó thì ít nhất cũng phải đạt đến trình độ linh khí thấp kém nhất trên Huyền Linh đại lục.
“Chẳng lẽ…” Nam Phong đã mường tượng ra một điều gì đó.
“Chẳng lẽ nó có thể dị biến sinh tồn được là do trận hạo kiếp lần này, thế nhưng nó là từ đâu đến, không thể nào lại có nguồn gốc bắt nguồn từ nơi này được?”
Dường như Khấp Linh huyết mộc đã phát hiện ra kẻ lạ mặt xuất hiện trong địa bàn của mình, khi nãy nó đã bị tên này đánh đuổi không thể nào ngay cả tổ cũng bị nhấc lên được.
Tà mộc này bất chấp tất cả mà tấn công Nam Phong, từng chiếc rễ cây dài, rắn chắc như dây cáp điện lao thẳng đến chỗ của hắn và phong tỏa mọi đường đi.
Nếu ba chiếc rễ cây đã không thể nào đánh bại được cái tên này vậy thì mười cái, trăm cái thì sao, nó không tin lấy số lượng như vậy lại không thể giết được loài sinh vật thấp kém này.
Theo truyền thừa thức tỉnh thì nó thế mà lại là một loại linh mộc có từ thời thượng cổ và không phải một tên con người thấp kém có thể so sánh được.
Đối với nó thì loài người, linh thú hay bất kể giống loài gì khác đều chỉ là con mồi mà thôi!
Chẳng lẽ, nó lại để cho con mồi của mình làm phản và quật ngược lại.
Nam Phong dùng thân pháp nhanh chóng né tránh những đòn tấn công của loại tà mộc này.
Thân pháp của hắn rất nhanh, dù cho rễ cây có nhiều hơn nữa thì cũng không thể chạm được vào vạt áo của hắn.
Sở dĩ khi nãy Nam Phong bị tà mộc này đắc thủ thành công là do không có sự chuẩn bị kỹ càng và nhất là bị nó đánh lén, cũng một phần là do hắn đã quá chủ quan vào sức mạnh của mình.
Thế nhưng hắn lúc này đã nghiêm túc và dồn 200% độ tập trung vào “Khấp Linh huyết mộc”, vậy nên không thể nào có chuyện bị trúng chiêu như khi nãy nữa.
“Thật may cho ta khi cái tà mộc này mới xuất thế vậy nên vẫn chưa thể nào đạt đến cái đẳng cấp trong truyền thuyết kia, nếu không thì ta chưa chắc có thể nhẹ nhõm tránh thoát như vậy!”
Vừa né tránh đòn tấn công dồn dập của “Khấp Linh huyết mộc” Nam Phong lại vừa suy nghĩ ra phương pháp hóa giải: “Không thể cứ tiếp tục né tránh như vậy được, chân khí của mình cũng không phải là vô hạn!”
“ Này hệ thống, có cách nào giải quyết được tình huống này không?” Nam Phong vội liên hệ với hệ thống.
[Khấp Linh huyết mộc là tà mộc trong thiên địa nên rất sợ địa hỏa và nhất là những loại địa hỏa chí cương chí dương. Những người tu luyện công pháp như vậy chính là khắc tinh của loại tà mộc này!]
“Chủ ý không cần thiết chút nào, ta có phải tu luyện loại công pháp chí dương chí cương này đâu, nếu là cái tên Vương Hạ Thiên kia ở đây lúc này thì may ra có thể nhẹ nhõm thu phục được nó! Ngươi đưa ra chủ ý khác đi, còn cái nào nữa không?” Nam Phong gắng gượng hỏi.
Chỉ một phút lơ là thôi mà hắn đã bị trúng chiêu của “Khấp linh huyệt mộc” và phải dừng lại ngạnh kháng đòn tấn công của nó.
“Tam thức khởi!”
Hét lên một tiếng Nam Phong lại tiếp tục vận dụng sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa tam thức “Thiên địa giao hòa” “Trăm hoa đua nở” “Nhân sinh giao lộ”.
Từng chiếc rễ cây bị Nam Phong đánh ra thành mảnh vụn nhưng cũng không thể phá hủy hết tất cả những rễ cây khác đang ùn ùn kéo đến, nhất là khả năng hồi phục bá đạo của loại tà mộc này khiến cho những chiếc rễ bị hắn phá hủy nhanh chóng mọc lại và có thể tiếp tục tấn công.
Lượng chân khí trong cơ thể của hắn tụt xuống một cách kinh khủng, chỉ một chút nữa thôi chân khí trong cơ thể sẽ bị cạn kiệt mà hắn lại không thể không làm vậy, nếu không thì hắn sẽ bị cái tà mộc này thôn phệ ngay lập tức.
[Có rồi! Trong cửa hàng tiện lợi có một loại địa hỏa tiêu hao, một hạt địa hỏa như vậy cần 10 điểm tích lũy của ký chủ!]
Nam Phong đang bận phòng thủ mà nghe thậy vậy thì giận đến tím mặt, hắn không thể không chửi cái hệ thống chết tiệt này dám nhân cơ hội hắn gặp nạn mà vơ vét một phen.
Mười điểm tích lũy cho một cái địa hỏa tiêu hao, có trời mới tin.
Nhìn thấy biểu hiện của Nam Phong như vậy thì hệ thống lại tiếp tục nói.
[Nếu vậy thì hệ thống sẽ giảm giá cho ngài 10% hối đoái, ngài chỉ cần mất 9 điểm tích lũy!]
“Mẹ nó! Mày được hệ thống, bây giờ ta mới biết còn có cái vụ giảm giá này nữa đấy!” Nam Phong rống to một tiếng, hắn sắp bị con hàng này làm cho tức chết rồi.
[Nếu vậy thì giảm 20%, nếu ký chủ không đồng ý thì hãy tự mình thoát khốn, cùng lắm thì hệ thống sẽ đi tìm người khác]
Đe dọa trần trụi, đây chính là đe dọa một cách trần trụi.
“Được rồi, mày thắng, quy đổi cho ta đi!” Nam Phong đành phải thỏa hiệp với con hàng này, cái hệ thống chết tiệt này đã hố hắn không chỉ ngày một ngày hai mà hắn đành phải chấp nhận số mệnh của mình.
Nam Phong cố tình để lộ ra điểm yếu khiến cho tà mộc tưởng chừng như hắn sắp kiệt sức mà điên cuồng tấn công, chỉ cần tất cả rễ cây của nó tụ thành một điểm thì cũng là lúc hắn thiêu rụi hết chúng.
Sở dĩ hắn không cứ thể đáp thẳng vào cái tà mộc này vì hắn đã nhìn thấy trên thân của nó xuất hiện quả.
Mặc dù, hắn vốn khinh thường loại quả uống không biết bao nhiêu huyết nhục của loài người, thế nhưng cũng không thể phủ nhận được tác dụng thần kỳ của nó.
Nếu hắn có thể sở hữu loại quả này thì sẽ thêm một phần thành công khi đột phá từ “Hóa khí kỳ” lên “Hóa hồn cảnh”.
“Hóa hồn cảnh” chính là cảnh giới mong ước của tất cả võ giả, chỉ khi nào đạt đến cảnh giới này mới chân chính tiến vào con đường tu tiên trường sinh bất tử.
…
Từ trong bóng tối một linh hồn tàn khuyết thức dậy.
“Ta ngủ say đã mấy vạn năm rồi, là thứ gì lại có thể khiến cho ta thức tỉnh?” Giọng nói nghi hoặc vang vọng trong khoảng không đen tối.
“Đây là… khí tức này… không thể nào nhầm được, kẻ này vậy mà đến từ Huyền Linh đại lục! Huyền Linh đại lục, Huyền Linh đại lục…” Linh hồn tàn khuyết trong vô thức nhắc đi nhắc lại cái tên này như thể nó đã chạm vào một phần ký ức xa xưa của hắn.
Sau đó hắn ta cười lớn một tiếng: “Thật không ngờ lại là người đến từ Huyền Linh đại lục, đã bao lâu rồi ta không gặp loại khí tức này, thật là có chút nhớ mong!
“Để ta xem người này là ai nào!”
Mảnh tàn hồn cứ thế bay ra ngoài, vậy mà lại là ở phía dưới gốc của cái tà mộc này.
“Tên tiểu tử này rất khá có vài phần bổn sự của ta năm đó, nhớ lại thì…” Người này tiếp tục hồi tưởng lại một đoạn quá khứ của mình.
“Đợi chút! Cái tên này có điều dị thường, vậy mà… có khí tức của kẻ đó! Đúng vậy! Chắc chắn tên tiểu tử này đã được kẻ đó bảo hộ, vậy mà đến ta cũng không thể nhìn được quá khứ, tương lai của hắn!” Người này ngạc nhiên thốt lên.
Hắn đã từng rất cường đại và hầu như không thứ gì có thể khiến hắn để mắt đến, thế mà lại là tên tiểu tử này.
“Tên này rất kỳ lạ, hắn vừa có khí tức bảo hộ của kẻ đó mà lại dính một chút khí tức của ta trong tương lai, chắc chắn tên này đã từng gặp một ta khác, một ta khác vẫn đang tồn tại và không bị kẻ đó phát hiện ra, vậy thì…”
Hắn vô cùng phân vân không biết phát hiện ra cái tên tiểu tử này là tốt hay xấu nữa.
“Haizz! Nếu là họa thì muốn tránh cũng không được, chẳng lẽ ta đã chốn đến tận cái góc hẻo lánh này mà vẫn sui sẻo bị kẻ đó phát hiện ra!”
Người này lại nhanh chóng thay đổi chủ ý của mình: “Đợi chút! Nếu là vậy thì ta càng phải giúp tên tiểu tử này một phen, có thể từ hắn lại phá được bàn cờ mà tên đó thiết lập ra thì sao? Thật là đáng chờ mong!”