Về đến phòng Nam Phong ngay lập tức ngồi xuống tu luyện để mặc cho Thành Nam vẫn còn đứng kế bên, hắn muốn nhanh chóng hấp thu linh khí tốt nhất trong thiên địa nhân cơ hội nó vẫn còn tồn tại.
Thành Nam trông thấy vậy thì chỉ biết lè lưỡi.
Trong thế giới của hắn cũng có tu luyện thế nhưng là tu luyện theo hệ thống giả kim thuật, chứ không phải là ngồi thiền giống như những lão đạo, cao nhân trong những bộ phim kiếm hiệp ở thế kỷ 21.
Thế giới của hắn có thể biến đổi to lớn được như thế đều bắt nguồn từ nghìn năm về trước khi vị “Thần công nghệ” đó đến trái đất.
Người này đã mở ra phương pháp tu luyện bằng giả kim thuật, chỉ khi người nào sở hữu trình độ giả kim mạnh nhất sẽ đứng đầu vạn vật.
Tại thế giới đó hắn chính là một tên phế vật đích thực khi không thể tu luyện bình thường như bạn bè đồng trang lứa và đành phải chấp nhận trở thành một thường dân không có tương lại.
Nếu không phải vô tình sở hữu hệ thống thì hắn vẫn cứ như vậy sống hết quãng đời còn lại của mình như một người bình thường.
Bĩu môi một cái Thành Nam quyết định tắm rửa một chút rồi mới ra ngoài khám phá nơi này, thành trì của nhân loại.
Vừa kịp quấn khăn tắm lên người thì chuông cửa vang lên.
“Đây đây ra liền!”
Ngay trước cửa chính là một chàng trai quân nhân trẻ tuổi đang nghiêm chỉnh đứng chờ, nhìn thấy hắn bước ra ngoài thì người này có chút căng cứng, hồi hộp nhưng sau đó vội vàng nói: “Xin lỗi đã làm phiền đến ngài, có phải ngài chính là Nam Phong hay không?”
Thành Nam nghi vấn, hắn nhớ là Nam Phong đã từ chối mọi lời mời rồi cơ mà sao lại có người vẫn đến nữa chứ.
“Xin lỗi, tôi không phải là người anh muốn tìm. Nếu muốn hỏi Nam Phong thì anh ta đang ở bên trong, nhưng có vẻ anh không gặp may mắn rồi vì anh ấy đang tu luyện không tiện tiếp khách!”
Chàng trai quân nhân này vội vàng nói: “Không không! Tôi không muốn làm phiền đến ngài ấy mà chỉ muốn truyền đạt!”
Người này nhanh chóng nói tiếp: “Chỉ huy của tôi có tổ chức một buổi tiệc dạ hội chúc mừng những quân nhân đã thành công hoàn thành nhiệm vụ! Không biết anh có thể chuyển lời cho ngài ấy được không, nếu không được thì tôi cũng có lời về chuyển giao?”
Nam Phong mặc dù vẫn đang ở trong trạng thái tu luyện nhưng những sự việc bên ngoài hắn đều biết hết, hắn nghĩ: “Ta đã từ chối người ta một lần rồi, nếu còn từ chối nữa thì quả thật không phải!”
Nghĩ là làm, hắn đẩy hơi nói vọng ra ngoài: “Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ đến! Cậu về nói lại với chỉ huy của mình đi!”
Biết được đáp án người này vội “Vâng” một tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.
Trước khi đi hắn ta vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Thành Nam một cái với ánh mắt kỳ quái.
Bộ dạng của Thành Nam lúc này, thân quấn khăn tắm, phần trên để lộ ra bộ ngực trần mảnh mai, tóc vẫn còn ướt nhẹp phối với hình thái môi đỏ, da trắng bóc, tóc đen nhánh trông vô cùng cuốn hút theo một vẻ đẹp dễ thương, đích thị là có nhân tình trong đó.
Người này nghĩ: “Khẩu vị của vị Nam Phong thần tiên này đúng là nặng, đến cả mỹ nam như vậy cũng không tha!”
Thành Nam thì ngơ ngác đứng nhìn, này cái ánh mắt như vậy là sao, giống y hệt cái tên thiếu tá Quang Khải nhìn hắn lúc trước vậy.
Hắn vội soi xét lại cơ thể của mình một vòng nhưng chẳng có gì cả, không có, rõ ràng là chẳng có gì cả cớ sao mọi người lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ như thế chứ.
“Thế giới này thật là khó hiểu a?” Thành Nam cảm thấy cái thế kỷ 21 này thật khác với thế giới của hắn.
------
Buổi tối đến Nam Phong và Thành Nam trong bộ vest đen sang trọng bước vào nơi tổ chức bữa tiệc chào mừng.
Những quân nhân lúc này đã ăn mặc rất chỉnh tề và đều thống nhất là những bộ vest sang trọng, rất thích hợp cho những buổi dạ tiệc.
Nam Phong cảm khái: “Thế giới này đang biến động mà ở nơi đây vẫn còn có thể tổ chức được những bữa tiệc sang trọng như vậy! Đúng là nhân loại mà!”
Không chỉ có những quân nhân mới có mặt ở buổi tiệc mà còn có rất nhiều những vị lãnh đạo cao cấp ở thủ đô cùng với phu nhân của mình đều tề tựu ở nơi này.
Đương nhiên, Nam Phong như một vì sao sáng chói, hắn liên tiếp được những vị quan chức cấp cao tiến lại gần làm quen với mong muốn tạo được ấn tượng tốt.
Nam Phong cười khổ, hắn biết điều phiền phức này rồi cũng sẽ đến nên hắn vẫn luôn cố điệu thấp mà không thành, đôi khi nổi tiếng quá cũng là một điều phiền phức.
(T/g: vừa vã chết một con Zombie cao bằng nửa tòa nhà trong một “hit” mà là điệu thấp.@@)
Thành Nam trông thấy vậy thì chủ động lui xuống, hắn tiến đến nơi có bàn ăn phong phú và thưởng thức những món tráng miệng ngon lành.
“Không ngờ thức ăn của thời đại này lại ngon đến vậy! Ở thời đại của mình toàn là thịt thú biến dị ăn đến phát chán, ẩm thực thì nhạt nhẽo đúng là không thể bằng một phần mười của nơi này được!”
Thành Nam vừa suy nghĩ vừa nhét thức ăn đầy mồm, những thứ như vậy không phải lúc nào cũng được thưởng thức, hắn phải ăn một cách nhiệt tình.
Đang ngồi ăn ngon lành thì có một bóng người tiến lại gần chỗ của hắn, Thành Nam dừng lại ngửng đầu lên thì nhìn thấy có một người đang đứng chắn ngay trước mặt, người này chính là phu nhân của một vị quan chức nào đó.
Người phụ nữ trung niên mặc một bộ đầm dạ hội mỉm cười nhìn Thành Nam và nói: “Xin chào tôi tên là Lương Thị Bích, chồng của tôi tên là Bùi Tiến Luật, là một chánh án! Hân hạnh được gặp cậu!”
Người xưa có câu “Trời đánh tránh miếng ăn” nhưng cũng có câu “Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại”, mà người chạy lại lúc này lại nở một nụ cười rất thân thiện khiến cho hắn mặc dù tức tối nhưng cũng không thể vô cớ đánh người.
Thành Nam nở nụ cười gượng ép: “Xin chào! Tôi tên là Vương Thành Nam! Rất hân hạnh được gặp bà!”
Hắn không nghĩ ra một người mờ nhạt như mình vì sao lại được một vị phu nhân tránh án để ý đến cơ chứ, hắn chỉ muốn yên lặng cho đến khi kết thúc buổi tiệc thôi mà.
Tiễn được vị phu nhân này đi thì liên tiếp có những vị phu nhân khác đến bắt chuyện với hắn, những người này có một đặc điểm chung là tươi cười lấy lòng hắn nhưng trước khi rời đi đều tủm tỉm liếc nhìn hắn một cái.
“Con mẹ nó, ngày gì vậy? Sao ai cũng nhìn mình với ánh mắt kỳ quái như vậy chứ?”
Thành Nam cảm thấy bực tức và nhét đồ ăn ngập mồm, hắn cảm giác có người tiến lại gần thì quyết định đứng dậy và đi ra ngoài, hắn không chịu được cái cảnh hành hạ như vậy nữa rồi, có ăn một chút thôi cũng không xong.
Hắn nhanh chóng đứng dậy nhưng cũng không nhanh bằng người này.
Người đang chắn trước mặt hắn lúc này chính là một vị quân nhân mang hàm thiếu tướng, người này mặc dù lớn tuổi nhưng bước đi rất vững vàng, khí thế phát ra trên người như được tích tụ nhiều năm có xu thế đè ép người khác.
Thành Nam biết người này không giống như hắn được tu luyện võ công nhưng khí thế này không phải là một người bình thường có thể có được, dù cho không có võ công cái thế thì với khí thế bức người như vậy vẫn có thể đè ép người khác một đầu.
Thành Nam nhíu mày, hắn định cứ thể lờ đi nhưng cũng không muốn làm mất mặt Nam Phong, thôi thì tiếp chuyện nốt người này rồi đi ra ngoài cũng không muộn.
“Không biết ngài là…”
Người này nở một nụ cười hài lòng rồi nói: “Tốt! Nam sủng của vị thần nhân kia cũng không phải là người thường có thể sánh được! Nếu cậu làm tốt nhiệm vụ của mình hầu hạ vị đó cho thật tốt thì ta ắt có thưởng!”
Người này thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Vị thần nhân như Nam Phong chính là người có hy vọng nhất ở nơi đây, chỉ có những người mạnh mẽ như cậu ta mới có thể trở thành cường giả trong thời đại này!”
Không để cho Thành Nam kịp thời phản ứng người thiếu tướng này nhanh chóng quay đầu bước đi để lại hắn đứng hình, mắt trợn tròn như thể không tin vào lỗ tai của mình.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu vì sao mà từ cái tên Nguyễn Quang Khải cho đến mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, ái ngại như vậy rồi, hóa ra là như thế.
Đợi chút! Như thế cái beef!
Nhầm lẫn a! Đây thật sự là nhầm lẫn mà còn rất là tệ hại nữa!
Cần một lời giải thích a!
“Cái gì mà nam sủng, cái gì mà hầu hạ cho tốt cơ? Con mẹ nó! Cái dkm nhà ngươi Nam Phong, trả lại danh dự cho ta!”
Cõi lòng của Thành Nam lúc này tràn đầy giông tố.