Chương 6: Nguyệt Viên Hoa Hảo

Thẩm Nghê học tiểu học rồi. Có điều chuyện Tần Trăn lo lắng cũng không xảy ra, căn cứ theo tình huống phản hồi của chủ nhiệm lớp Thẩm Nghê mà nói ngoại trừ nhóc hơi ít nói một tí, trái lại ở chung với những bạn nhỏ khác không có vấn đề lớn gì, đều có thể tham gia vào chơi trò chơi hay vận động gì đó, điều này làm cho Tần Thế Hoa và Dương Tố yên tâm nhiều.

Cuối năm Thẩm Nghê qua sinh nhật 6 tuổi, bởi vì thời gian gần đấy Tần Trăn có một đợt thi học kỳ, Dương Tố bởi vậy dắt bé và chị gái nhỏ trên lầu vô cùng vui vẻ đi công viên. Lúc cuối học kỳ, Thẩm Nghê còn thi được 300 điểm, Tần Trăn cũng thưởng cho nhóc một quyển truyện cổ tích Andersen bản chú âm, Thẩm Nghê cực kì thích, mỗi buổi tối kiên trì nghe một mẩu, nào là 'Nàng công chúa và hạt đậu', 'Sơn ca', Dương Tố kể đi kể lại đều nhớ hết cả.

Chẳng mấy chốc đến năm mới, bạn bè thân hữu tới thăm là chuyện không thể tránh khỏi, trường hợp Thẩm Nghê thật sự hơi lúng túng, cũng may tuổi còn nhỏ, cho dù tính cách mẫn cảm có thể mơ hồ cảm ứng sẽ không chân chính hiểu được mối quan hệ phức tập lợi hại này. Bên Tần Thế Hoa đa số ôm thái độ đồng tình và thương tiếc với Thẩm Nghê, mua quà lại tặng bao lì xì cho nhóc đều không keo kiệt chút nào. Nhưng bên Dương Tố không giống nhau, nói ra nói vào rất nhiều, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ Dương Tố dốc lòng chăm sóc Thẩm Nghê lại thêm thái độ cường ngạnh của Tần Thế Hoa cũng không bàn tán thêm gì.

Vừa qua mùng bảy, đi qua nhà này hết nhà kia, trong nhà đã khôi phục nhịp sống ban đầu. Thẩm Nghê ngồi trên sàn nhà ở phòng Tần Trăn chơi Lego, xếp hình Kong - Đảo Đầu Lâu, mảnh tiếp theo tìm không khớp thì là bộ lắp ráp tìm không đúng, nhóc sốt ruột liền vỗ đồ vật kêu vang lên.

Vốn dĩ Tần Trăn đang nằm tám chuyện với Ninh Diễm, bị Thẩm Nghê làm phiền không chịu được, đành phải bỏ điện thoại xuống giường hỗ trợ. Thẩm Nghê nhìn anh tới thì lập tức buông tay, chỉ chống cằm ngồi chồm hổm một bên xem, thường thường ra chút dáng dấp chỉ điểm hai câu.

Dương Tố đẩy cửa vào muốn dẫn Thẩm Nghê đi ngủ trưa, nhóc đang trên đà chơi hăng đâu chịu đâu, nắm ống quần Tần Trăn không buông, Tần Trăn đành phải nói, "Cũng sắp chơi xong rồi, một lát con trông thằng bé ngủ."

Dương Tố suy nghĩ một lát đồng ý, vừa vặn cô có thể đi ra ngoài lấy khăn trải bàn khăn ăn mà hai ngày trước đưa đến tìm giặt là, "Nhớ kĩ đắp chăn cẩn thận cho thằng bé, con có thể ngủ chung một tí đi, lát lại đọc sách nhé."

Tần Trăn và Thẩm Nghê đáp vâng, Dương Tố tấm tắc hai tiếng rồi đi.

Tần Trăn bế Thẩm Nghê lên giường, Thẩm Nghê ghé vào trên đầu gối của anh nói chân lạnh, Tần Trăn sờ thử, quả nhiên lạnh, nghĩ đến trước đó do chỉ mang vớ ngồi chồm hổm trên đất. Vì vậy bấm điều hòa lên 2 độ mới cởi quần áo cho bé. Giơ tay nhấc chân ngồi xuống, Thẩm Nghê bị chỉ huy xoay vòng, vẻ mặt nhăn nhó lúc thay áo lông nói với Tần Trăn chuyện bạn bè trong trường học, đứa nhóc lôi kéo tay liền bị trật khớp, Tần Trăn nghe được thực muốn cười.

Khó khăn khuyên người nằm xuống, Tần Trăn cũng nhắm mắt rúc vào trong chăn, nằm vài phút cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, xoay người lại nhìn thì thấy Thẩm Nghê cứ mở to mắt mà nhìn anh, tròn vo, Tần Trăn đành hỏi, "Sao vậy?"

Thẩm Nghê mệt mỏi nháy hai mắt, giọng thành khẩn nói,"Con không muốn ngủ, thật sự không muốn đâu, hôm qua con đã ngủ rồi mà..."

Tần Trăn nhìn bộ dạng buồn ngủ chết đi được còn mạnh miệng của bé, không biết nói gì cho hay, thẳng tay ôm nhóc vào trong lòng, học dáng vẻ bình thường của Dương Tố, vuốt lưng. Điều này làm Thẩm Nghê xem như hài lòng, còn lặng lẽ luồn hai cẳng chân như que kem của bé vào trong quần áo Tần Trăn, Tần Trăn bất thình lình bị lạnh, muốn dạy dỗ người, lại nhìn nhóc nhắm chặt hai mắt hé miệng lén cười, vẫn là bỏ qua, chỉ che kín chân lại.

2 giờ sau Dương Tố đánh thức bọn họ, sau khi hai người rửa mặt xong, ngồi song song trước bàn đọc sách chuẩn bị làm bài tập, Tần Trăn gửi tin nhắn giải thích nguyên nhân không trả lời trước đó với Ninh Diễm, nói anh bạn nhỏ lại giày vò người.

Buông điện thoại nhìn Thẩm Nghê chiếm non nửa cái bàn của anh, Thẩm Nghê từ gian phòng của mình đem đến từ điển, giấy nháp và sách làm văn, Tần Trăn tò mò, "Viết văn à?"

Thẩm Nghê mở ra 5 ngón tay đưa đến trước Tần Trăn, "Tổng cộng phải viết 5 bài á."

"Có cái nào?"

Thẩm Nghê vừa lật bài tập vừa trả lời, "Hai bài đề tự do, 1 bài viết cảm nghĩ câu chuyện, một bài chuyện khó quên và người em thích nhất."

Tần Trăn thuận miệng hỏi bé, "Chuyện khó quên nhất của con là gì?"

"Con còn chưa nghĩ ra đâu." Thẩm Nghê lắc đầu.

Ban đầu Dương Tố xếp chăn Tần Trăn xong, dọn dẹp Lego lúc trước chơi xong rồi chuẩn bị đi ra ngoài, nghe bọn họ nói cũng đi tới cười hỏi Thẩm Nghê, "Vậy con thích ai nhất?"

Thẩm Nghê trèo đứng trên ghế, Dương Tố vội qua đỡ nhóc, nhóc liền thuận thế ôm cổ Dương Tố, hôn bẹp một cái nói, "Bà mợ nhất!"

Dương Tố cười ha ha, vỗ mông bé, "Ra sức hôn như thế, giác hơi của con đâu."

Tần Trăn cảm thấy thú vị, vỗ vỗ Thẩm Nghê, "Người thích thứ hai là ai?"

Thẩm Nghê cười hì hì, thay đổi phương hướng lại ôm cổ Tần Trăn, toét miệng cười, "Ông cậu của con!"

Trong lúc nhất thời Tần Trăn cảm thấy sinh không thể luyến, chỉ nói không có ý nghĩa, đẩy nhóc ra tiếp tục làm bài vật lý.

"Sinh không thể luyến": Đây là một câu ngôn ngữ mạng, ý chỉ "cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả", dùng để miêu tả một loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần.

Dương Tố mừng rỡ không kịp được, nói thẳng muốn đi nói với Tần Thế Hoa chuyện này, lập tức đóng cửa đi.

Thẩm Nghê cắn cán bút quay đầu nhìn Tần Trăn.

"Người con thích thứ ba là cậu nhỏ."

"Vậy người cậu thích thứ hai là con."

"Ôi chao, con thích cậu nhất á!"

"Được rồi được rồi." Tần Trăn bị nhóc chọc cười, đành phải giả bộ làm mặt hung dữ, "Nhanh viết văn, nhớ kĩ viết cậu đó!"