"Gì vậy ạ?" Thẩm Nghê thụt chân đứng lại.
"Mới vừa nói chuyện với mẹ cậu về tình trạng học tập của con, bà nói với cậu ý định của con, cậu rất ngạc nhiên với ý định của con."
"Chuyện trường học ạ." Thẩm Nghê nghe anh vừa mở miệng, trong lòng đã đoán được phân nửa, không biết là Chu Thái Mão đã sớm bán đứng mình hay là Dương Tố nắm chủ ý không chắc nhờ Tần Trăn giúp đỡ. Nói chung đành phải lập tức giữ bình tĩnh, "Có thể có ý định gì cơ chứ, con chỉ muốn trải nghiệm sinh hoạt tập thể."
"Con đừng căng thẳng như vậy." Tần Trăn cười khẽ, khép máy tính, trong lòng biết cậu nói dối, "Qua đây ngồi xuốnxuống nói rõ ràng, xem như tâm sự, cậu sẽ không chửi con."
Thẩm Nghê đứng tại chỗ 5s, cảm thấy không có hy vọng chạy thoát, vẫn là đàng hoàng lên giường ngồi xếp bằng, kéo ra khoảng cách cách Tần Trăn một mét.
Tần Trăn lười cười cậu, "Ngồi chỗ đó đi, đừng nghĩ lừa gạt thì qua được."
Thẩm Nghê không để ý tới, chỉ trầm mặc lấy tay chọt ga giường, ngậm chặt miệng không nói, ngay cả âm thanh hô hấp cũng ép tới cực thấp, bầu không khí đông lạnh.
"Quen bạn gái?" Tần Trăn thử thăm dò hỏi.
"Hả?" Thẩm Nghê bỗng nhiên ngẩng đầu, xua tay với tần suất cao, "Không có không có."
"Cậu rất khó hiểu, tự con nói đi, miễn cho cậu đoán bậy đoán bạ. Con nói, cậu cảm thấy hiểu mới giúp con nói chuyện với ba cậu không phải à." Tần Trăn khoanh tay trước ngực, cố gắng làm cho vẻ mặt nghiêm túc chút.
Thẩm Nghê lại không cảm kích, cũng không chịu theo lời của anh mà trả lời, chỉ nói, "Con hiểu, trường nội trú đó rất tốt, trạng nguyên khoa văn năm trước cũng là bên bọn họ, con dự định tương lai chọn khoa văn, ông cậu biết nhất định sẽ vui vẻ, ông mới có thể đồng ý."
"Vậy ý của con là con vì chọn khoa văn mới học bên đó?"
Này cũng không phải nhưng Thẩm Nghê nói dối không được, đành phải lắc đầu.
Tần Trăn nhìn cậu chằm chằm chờ nghe tiếp, kết quả chỉ là im lặng nhìn nhau, Thẩm Nghê chưa từng không thuận theo ý nghĩ như vậy. Trong lòng Tần Trăn càng lo lắng thì càng tức giận, cao giọng nói với cậu: "Cậu bình tâm tĩnh khí nói chuyện với con, con lại quanh co lòng vòng với cậu, vậy không có gì để nói nữa, đợi chủ nhiệm lớp gọi điện thoại tới con trực tiếp nói với ông cậu con đi. Con cảm thấy ổng có thể đồng ý, vậy đây chỉ là việc nhỏ, hôm nay chúng ta trò chuyện dừng tại đây."
Thẩm Nghê thấy anh tức giận rồi, trong chốc lát tay chân luống cuống, trong đầu nhanh chóng quay vòng, cẩn thận từng chút mà di chuyển đến chỗ Tần Trăn, kéo ngón tay Tần Trăn gọi anh cậu nhỏ. Tần Trăn nghe giọng nói cậu tận lực ngoan ngoãn, trong đầu rõ ràng đây là sáo lộ (1) lừa anh. Vì vậy đẩy tay Thẩm Nghê ra, không nói lời nào cũng không để ý cậu.
(1)“sáo lộ”: nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu "đẹp trai không bằng chai mặt".
Thẩm Nghê không nghĩ tới bị hất ra, đực ra tại chỗ nhìn tay chằm chằm không dám nói gì, cúi đầu ngồi trơ hai ba phút, rốt cuộc giống như không nhịn được nữa, tâm trạng đến không hiểu ra sao, một giây kế tiếp chôn khuôn mặt trong cổ Tần Trăn. Tần Trăn phản xạ có điều kiện kéo thắt lưng cậu, cảm giác lưng cậu phập phồng, bên tai lại nghe tiếng khóc nức nở, dáng vẻ thực sự là cực kì đau lòng. Tần Trăn lại càng hoảng sợ, nhanh tay đỡ cái ót của Thẩm Nghê muốn kéo ra chút khoảng cách để nhìn cậu. Thẩm Nghê phát hiện, tay gắt gao quấn bả vai anh, dán mặt càng chặt hơn. Tần Trăn có thể cảm nhận được ẩm ướt nhỏ bé trên cổ, trong lòng không đành lòng lại không ép nói nữa, chỉ lẳng lặng vuốt lưng cậu nhóc. Cũng may rất nhanh, Thẩm Nghê liền tự mình ngẩng đầu lên, như là điều chỉnh xong rồi, lại hai ba lần lau khô khuôn mặt, chỉ vành mắt còn đỏ bừng. Tần Trăn nhìn cậu lúc lâu lại thở dài, hao chút lực ôm người ngồi trên đùi, nhìn cậu chăm chú vừa nghiêm túc lại dịu dàng, "Con nghĩ đổi trường học, nếu như là bởi vì quen bạn gái cậu khuyên con suy nghĩ chút, tuổi này của con không phân biệt được nặng nhẹ. Nhưng nếu con kiên trì, cậu sẽ giúp con nói với ba cậu, chẳng qua nếu như là nguyên nhân khác chính con lại không có cách nào xử lí được, cậu hy vọng sau khi con suy nghĩ kỹ càng thì nói cho cậu biết, được không?"
Thẩm Nghê chùi hai mắt gật đầu nói dạ, lại thì thào vào câu, Tần Trăn toàn bộ đều không nghe rõ, có điều tình hình trước mắt đảo ngược, việc khẩn cấp trước mắt là dỗ dành người, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cậu đưa đến trước ngực, "Được rồi được rồi, hai ngày nay cậu sẽ đưa đón con đi học tan học được chưa?"
Thẩm Nghê nằm ở đầu vai anh nói được, lại bỗng nhiên ngẩng đầu, "Ngày mai là thứ sáu ạ?"
Tần Trăn gật đầu, "Đúng, sao vậy?"
"Vậy cậu, cậu buổi tối đừng đến đón con, buổi tối con có việc."
"Chuyện gì, tập luyện?"
"Gần giống vậy."
"Nói vậy buổi tối cậu có thể đến, thứ sáu mấy đứa về sớm, nhiều nhất không vượt qua sáu giờ đi?"
Thẩm Nghê đẩy Tần Trăn ra, "Thực không cần đâu, con và bạn học có chuyện."
Tần Trăn nhìn phản ứng của cậu, ngay lập tức quyết định đương nhiên là phải đi đón rồi, không chừng còn có thể mò ra được chân tướng, miệng lại giả bộ thỏa hiệp, bảo đảm nói, "Được, không đi thì không đi, chính con chú ý an toàn, đừng quá muộn."
Thẩm Nghê nghi ngờ nhìn anh, dùng mắt nhìn nhiều lần xác định, Tần Trăn giễu cợt: "Yên tâm, cậu còn có thể theo dõi con ư."
Thẩm Nghê nghĩ nghĩ cũng phải, từ đùi Tần Trăn leo xuống mang dép vào, Tần Trăn nhìn thời gian không còn sớm nữa liền để cậu đi.
Thẩm Nghê đi tới cửa, quay đầu, "Sau đó cậu sẽ giúp con nói với ông cậu chuyện trường nội trú chứ?"
Tần Trăn nhìn cậu, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tần Thế Hoa và Dương Tố nhàn rỗi ngồi ở phòng khách, Tần Thế Hoa ngồi xem báo tối, Dương Tố nghe The Twelfth Of Never.
Thẩm Nghê nói xin lỗi với Dương Tố đêm nay muốn ngủ sớm sẽ không khiêu vũ, Dương Tố tự nhiên là đồng ý. Thẩm Nghê thu dọn quần áo và đồ dùng hằng ngày nhanh chóng tắm rửa, về phòng hơn mười phút chưa từng đi ra.
Tần Thế Hoa vô cùng kinh ngạc, buông báo chí, quay đầu nói với Dương Tố: "Không chọn ảnh à, bọn nó cãi nhau à?"
Dương Tố mờ mịt lắc đầu.
"Em đi hỏi Tần Trăn một chút xảy ra chuyện gì, bao nhiêu tuổi đầu rồi lại gây khó dễ với trẻ nhỏ."
Dương Tố bước vào Tần Trăn đang gõ máy tính, ngẩng đầu thấy là cô, "Làm sao vậy ạ?"
"Con mắng Thẩm Nghê à?"
"Nào có." Tần Trăn không hiểu ra sao.
"Vậy sao thằng bé đi ngủ rồi?"
Tần Trăn suy nghĩ một chút cảm thấy đại khái Thẩm Nghê vẫn còn thể hiện tính tình trẻ con, dù sao bao nhiêu năm qua cậu đã không khóc nữa, cũng không biết ngày hôm nay sao lại đau buồn như vậy, "Có lẽ vừa nãy con nói nặng lời nên không vui, ngủ một giấc thì tốt, thằng bé không thù dai."
Dương Tố gật đầu, lại lo lắng, hỏi kỹ nội dung hai người nói chuyện mới đi.
Tần Trăn xử lý xong hai tài liệu, dọn dẹp máy tính chuẩn bị tắt máy đi ngủ, thấy ảnh chụp Thẩm Nghê trong máy, nghĩ một lát, vẫn không xóa đi mà tìm một tệp lưu lại. Điện thoại bên chân vang một tiếng, Tần Trăn vùi đầu nhìn một đống lớn thông tin, tin mới nhất là Tần Thế Hoa gửi tới, nội dung như sau: "Từng giọt tâm linh (2): Trên đời này nguyên bản chẳng có mâu thuẫn gì cả, chẳng qua khi chúng ta phát triển vấn đề trên lập trường suy nghĩ của mình thì xung đột sẽ xảy ra. Đời người tiếc nuối nhất là bạn kiên trì bạn đúng... Một ngày tốt đẹp là bắt đầu từ thỏa hiệp! [bông hồng]”
(2)“Tâm linh”: canh gà cho tâm hồn (Chicken soup for the soul), ở Việt Nam là Hạt giống tâm hồn.
Tần Trăn cười cười, tắt màn hình ném di động xuống đi rửa mặt, nghĩ thầm ba mình còn rất thú vị, tuy nói ít nhưng vẫn yên lặng quan tâm chuyện trong nhà, mặc dù đa số là quan tâm vớ vẩn.
Thẩm Nghê nằm ở trên giường, nhìn màn hình chằm chằm, mới biết được đêm nay không để nộp điện thoại lên là vì nguyên nhân này. Nhưng trái ngược với Tần Trăn, trong lòng cậu cực kì buồn bã, hoàn toàn không biết làm sao.