Thẩm Nghê ngồi chính giữa sô pha, trên bàn trà trước mặt đặt một chai sữa chua bán thực vật (là sản phẩm kết tinh từ sữa đậu nành lên men và sữa chua lên men), nhóc không dám động cũng dám không nói nhiều. Mặc dù cơm tối chỉ ăn một cái bánh sữa đậu, bụng của nhóc sớm đã đói meo rồi.
Trong phòng ngủ chưa đóng cửa truyền đến tiếng nam nữ nói chuyện, nhóc nghe không hiểu lắm nhưng phảng phất có thể hiểu rõ. Người phụ nữ trung niên nhóc gọi là bà mợ cũng không hoan nghênh nhóc đến gia đình này. Nghĩ như vậy, Thẩm Nghê cảm thấy viền mắt hơi xót, giơ tay dụi dụi.
Ổ khóa cửa chính chuyển động, cửa mở ra, một nam sinh cao lớn tiến vào. Một tay xách cặp sách, một tay cầm áo khoác đồng phục thấy Thẩm Nghê trong phòng khách rõ ràng sững sờ. Thẩm Nghê phản xạ có điều kiện từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, sợ hãi nhìn đối phương.
Nhóc chỉ là không được tự nhiên thôi lại không hiểu được ở trong nhà người khác thì phải chủ động chào hỏi người ta, ba của nhóc còn chưa dạy cho nhóc chào hỏi như thế nào.
Từ trong phòng Dương Tố dẫn đầu đi ra, vẻ mặt vẫn điềm đạm, nhìn vẻ mặt bên ngoài của con trai thay cậu tiếp nhận cặp sách và áo khoác.
“Đêm nay muốn ăn khuya không, có gà hấp mỡ hành đấy, để mẹ hâm nóng cho con.”
“Buổi tối đừng để con ăn ngấy như thế, uống ly sữa rồi đi đọc sách là được rồi.” Tần Thế Hoa cũng đi ra.
“Vâng, cho con ly sữa nóng là được.” Tần Trăn nhìn Dương Tố gật đầu lại xoay người hỏi Tần Thế Hoa, “Đây là con cái nhà ai vậy ạ?”
“Của chị Linh con.”
“À.” Tần Trăn bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Nghê Linh à?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, trên mặt thoáng lộ ra chút không hài lòng, “Làm sao đến nhà chúng ta rồi?”
“Nói ra rất dài dòng, con đừng quan tâm nhiều.”
Tần Trăn không hỏi thêm nữa, trong lòng lại liệt kê ra những lý do, nghĩ đến chồng của Nghê Linh rốt cuộc đã gây ra chuyện gì mà không xử lí được cục diện.
Vào phòng bếp thấy Dương Tố tựa ở bên tủ tiêu độc nhìn chằm chằm lò vi ba ngẩn ra, Tần Trăn tự mình lấy sữa ra ngoài. Dương Tố mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm con trai hơn nửa ngày, lo lắng thở dài, “Con nói coi đây là chuyện gì cơ chứ.”
Trên thực tế Tần Trăn cũng không quan tâm chuyện này, Nghê Linh và người chồng không nên thân kia suýt nữa làm toàn bộ Tần gia xích mích, dù sao cũng tới muốn tiền. Nhưng mắt thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Dương Tố, Tần Trăn vẫn chủ động mở miệng hỏi, “Làm sao vậy?”
Lời nói này có thể xem như đã mở ra sự khó chịu đã bị cô kiềm nén, lập tức oán giận với con trai.
Tần Trăn nghe xong toàn bộ chân tướng vô cùng ngoài ý muốn, thật lâu khó có thể tiêu hóa.
Thẩm Trung đã xảy ra chuyện.
Nói đến hai người Nghê Linh Thẩm Trung này, tuổi còn trẻ Tần Trăn cũng thở dài ngao ngán.
Nghê Linh là con gái duy nhất của cô Tần Trăn, năm đó chưa kết hôn đã sinh ra cô ta cũng không dạy dỗ gì, chính mình sống phóng túng như bình thường. Hai người gần như được xem là ba của Tần Trăn giúp đỡ sống qua mấy năm này.
Hiển nhiên, giữa những ngày tháng u mê làm cho Nghê Linh hình thành nhiều thói quen. Chính lúc đó quen biết Thẩm Trung, nghe nói cũng là một người cha mẹ bỏ mặc lại có án treo, đã từng ngồi tù có lẽ là bán qua ma túy. Tần Trăn hiểu không cặn kẽ lắm, chỉ biết là trước đây cả nhà trên dưới đều đặc biệt phản đối việc cưới xin này. Tiếc rằng với tính tình của Nghê Linh không ai ngăn cản được. Từ đó kết hôn sinh con không khiến người ta lo nát tâm.
Chuyện kế tiếp quá thối nát, toàn bộ kết cục của việc nhìn lầm người đều là bất hạnh như nhau. Lần nào đó, trong lúc Nghê Linh và Thẩm Trung đang cãi vã thì trượt chân rơi từ lầu bảy xuống. Vẫn là cha của Tần Trăn đứng ra xử lí đám tang, lại nói với em gái đã lớn tuổi lại không có thành tựu gì để cho cô tự nuôi nấng Thẩm Nghê đừng giao cháu cho Thẩm Trung, nhất định sẽ chịu khổ. Sau khi Tần tiên sinh khuyên bảo hồi lâu không có kết quả cũng không quan tâm việc này nữa. Thứ nhất bất kể đồng tình hay thương tiếc đứa trẻ này thế nào cũng không tới phiên hắn đứng ra làm chủ, thứ hai hắn còn có gia đình của mình thực sự không phân được càng nhiều tinh thần và thể lực. Từ đó hai nhà liên hệ cũng dần ít đi.
Tình huống như vậy vẫn duy trì đến trước đó không lâu, cô Tần khóc sướt mướt ôm Thẩm Nghê chưa đầy sáu tuổi tìm tới cửa, không ngừng nhắc mãi mình mệnh khổ. Lại nhiều lần hỏi thăm xuống mới biết được Thẩm Trung vì có được tiền nhanh chóng không biết đang làm việc buôn bán mờ ám gì. Tóm lại việc xảy ra bị người chỉa súng, được sắp xếp con đường chạy trốn nghe đâu là “không có sơ hở”. Nhưng ở cửa trạm thu phí thứ nhất đã bị ba chiếc xe cảnh sát ngăn lại, phán quyết còn chưa xuống, nói bớt cũng phải mười năm. Thẩm Trung là một người cha mẹ không rõ, đứa trẻ dĩ nhiên rơi vào trên tay cô Tần, cô ta ngay cả nuôi sống mình cũng thành vấn đề, không thể làm được chỉ có thể xin giúp đỡ từ đứa em trai duy nhất.
Dù sao có huyết thống ở đó, Tần tiên sinh vừa nhìn thấy Thẩm Nghê ăn mặc quần áo chật chội lại bẩn thỉu, trong lòng không nhịn được dâng trào thở dài. Rốt cuộc âm thầm suy đi nghĩ lại đoán chừng ba năm ngày thì quyết định nhận lấy cục khoai nóng bỏng tay này. Thế là tình hình diễn biến thành trước mắt như vầy.
Tần Trăn gật đầu, “Ý là ba con dự định nuôi đứa bé này rồi?”
Dương Tố đành chịu ừ một tiếng, “Có điều may mắn, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ không hình thành thói quen xấu gì, không đáng ghét lắm.” Nói xong lại im lặng hồi lâu mới vỗ vỗ sau lưng Tần Trăn nói, “Được rồi, con đừng quan tâm đến chuyện này, đi về phòng đi.”
Lúc đi ngang qua phòng khách, Tần Trăn nhìn thấy Tần Thế Hoa đang dỗ đứa nhỏ ăn gì đó. Cậu cũng không dừng lại mà bước thẳng trở về phòng.