Chương 7: Chó ăn xác

07

Chiều tối, trên một khúc sông vắng. Hoàng hôn vừa tắt nắng để nhường chỗ cho màn đêm. Lão Chột rút trên mái lán xuống một cây sào tre nhỏ và rất thẳng, trên đó gắn một đoạn thép nhọn sáng loáng dài chừng nửa mét. Đoạn lão đem một bó nứa khô đập dập ra lấy bùi nhùi rơm nhóm lửa, toan đưa lên miệng, chừng như nhớ ra điều gì đó? Lão quay lại phía Đỗ Vũ rồi bảo:

_ Mày rút cái cọc chống lên rồi đẩy cái bè này về hướng thượng nguồn, nhớ là làm nhẹ nhàng thôi đấy kẻo cá nó chạy hết thì liệu hồn!

_ Sao ông không thả lưới như cánh thuyền chài vẫn thường làm vậy?

_ Tao méo thích thế! - Lão nói giọng khinh bỉ.

Ngậm bó đuốc lên miệng, lão Chột đứng ở mép bè phía bờ sông rồi đưa mắt chăm chú nhìn vào dòng nước. Đi được một đoạn, mắt lão hơi loé lên tay vung ra nhanh như chớp...

"Tủm...!"

Lão Chột rút sào tre lên, ở nơi đầu thép đã có một con cá nheo nặng chừng một cân đang giãy đành đạch, một đám bọt nước từ nó văng ra tứ phía.

Đỗ Vũ nhìn mà há hốc mồm, thật là chuẩn xác, đáng nể hơn là mọi ngày không có ai đẩy bè tre, lão một mình xoay sở được kể cũng đáng để viết một chữ phục. Hắn chăm chú nhìn từng động tác của lão một cách đầy say mê, mà kể cũng lạ, từ khi sống lại thì đôi mắt của hắn rất tinh tường, dưới ánh đuốc lập loè mà có thể nhìn rõ từng vệt cá bơi trong làn nước.

Ngược sông được chừng hai trăm mét lúc này trong bao bố đã được bốn, năm con cá. Bỗng nghe phía trước có tiếng chó đang gầm gừ, lão Chột ra hiệu hắn chống bè lại, đoạn lão nhả bó đuốc ra đưa cho hắn cầm rồi bảo:

_ Mày cầm bó đuốc này đi theo tao! Mấy con chó chết tiệt, phải xiên lên nướng mới được.

Nói xong lão xách theo cây lao xiên cá nhảy lên bờ, Đỗ Vũ cầm đuốc cũng nhanh chóng chạy theo.

Chạy một đoạn trên bờ sông, thấy phía trước, ngay cạnh mép nước có hai con chó đang giằng nhau cái gì đó? Tới gần thì thấy đó là một thây người chết! Từng mảng thịt vung vãi khắp nơi, một mùi hôi tanh làm hắn muốn ói mửa. Cái xác người còn đang phân hủy, một nửa thân vẫn ở dưới mặt nước, nửa thân kia bị hai con chó kéo lên lên trên bờ. Phần bụng cái thây bị xé nát, tim gan phèo phổi đã biến mất, chỉ còn bộ lòng dài ngoằng hai con chó mắt đỏ vẫn đang tranh nhau, mỗi con cắn một đoạn nhìn nhau gầm gừ.

_ Chết này con chó khốn nạn!

Lão Chột hét lên rồi vung cây lao phóng thẳng vào một con chó. Cái giống chó ăn xác người nên tinh ranh đến tợn, nó cảm thấy nguy hiểm liền nhanh chóng né ra. Nhưng tài phi lao của lão đâu phải hạng xoàng, con chó dù tránh rất nhanh nhưng cũng bị cây lao xẹt qua xé rách một mảng da trên đùi nó.

_ Ẵng ẵng...ẵng...!

Con chó kêu lên đau đớn rồi cùng con kia lao vút đi lẫn vào đêm tối.

Lão Chột hừ một cái, rút cây lao lên đâm vào thây người chết rồi đẩy xuống lòng sông. Đoạn lão bẻ một cành cây bụi, cắm xuống cố định cái thây người cách mép nước chừng một mét rưỡi. Xong xuôi lão ra hiệu cho Đỗ Vũ cùng trở lại bè tre.

Lên trên bè Đỗ Vũ trả bó đuốc lại cho lão Chột, hắn toan rút sào lên đẩy bè đi tiếp thì lão liền cản lại:

_ Mày đợi lúc nữa, cho cá vào ăn mồi đã rồi đi cũng chưa muộn.

_ ... Sao ông không mang cái xác đấy đi chôn, làm vậy thì thất đức lắm?!

Lão Chột đưa một con mắt nhìn hắn khẽ nhếch miệng rồi nói:

_ Tạo hỏi mày? Cái thây đó mang chôn thì vài tháng sau là thành đất! Con cá nó ăn vào mồm rồi ị ra cũng thành đất! Vậy có gì khác nhau nào?!

_ ...!

Chừng một khắc sau, hai người lại dong bè về phía thượng nguồn. Kể ra cái thây người chết đó cũng có tác dụng thật, chỉ quanh chỗ đó thôi lão chột cũng xiên được năm, sáu con cá.

Bè tre ngược sông khoảng hơn một cây số, lão Chột ra hiệu cho Đỗ Vũ dừng lại cắm bè tại đây. Lúc này bao bố đã đựng đầy cá, lão Chột bớt lại hai con, chỗ còn lại lão buộc túm lại bằng sợi dây thừng rồi thả suống lòng sông. Xong việc lão nhìn hắn cười:

_ Haha! Hôm nay có mày đi cùng nên bắt được nhiều hơn mọi khi. Mang hai con cá này lên bếp nướng đi.

Trời đêm sao sáng lấp lánh, nhưng không có trăng, chắc giờ đang là đầu tháng hay cuối tháng? Đưa đôi chần khuấy vào làn nước mát, Đỗ Vũ nằm xuống nhìn bầu trời sao suy nghĩ vu vơ: "Ở bên kia giờ này chắc mình bị mang đi hoả táng rồi cũng nên? Không biết mẹ và em gái giờ này sao nữa...

...

Từ trên bờ sông, một người đàn ông mặt trắng nhợt đang cầm dao đuổi theo hắn, vừa chạy vừa hét:

_ Mịa thằng chó kia trả quần cho bố! Bố mày mới mua để dành đi tán gái mà mày lỡ lấy à?!

_ Người anh em xin hãy bình tĩnh! Cái quần này tôi được người ta cho, nào có ăn trộm của ai đâu?

_ Mịa! Hôm nó tao đi chim gái, bị chó đuổi rớt xuống sông! Lúc đó tao vẫn mặc cái quần mới đấy, giờ tỉnh lại thấy ở trên người mày. Không mày lấy thì còn là ai nữa?

Thằng chả chạy nhanh quá, Đỗ Vũ xách quần chạy mà không kịp, bị thằng kia lao tới lấy dao đâm một phát vào mông..."

_ Á á á...!

Đỗ Vũ hét lên, tỉnh mộng thì thấy mình đã lại bị ném xuống sông. Trên bè, lão chột đã cầm sẵn một cái sào tre và nhìn hắn cười đầy nham hiểm...

...

Cuộc sống cứ vậy trôi đi, kể lúc Đỗ Vũ bới đất chui ra tới nay cũng đã hơn một tuần rồi. Hắn cũng quen dần với việc bị uống nước sông mỗi sáng. Cho tới một ngày...

Tiếng gà gáy đằng xa vọng lại, Đỗ Vũ đã thức nhưng hắn vẫn nằm im. Có tiếng bước chân rất khẽ tiến lại...

"Một, hai, ba! Đúng là lúc này rồi!"

Đỗ Vũ vùng dậy đúng lúc bàn chân lão Chột đang đá tới, hắn nhanh chóng né xang một bên, thuận đà vòng ra phía sau đẩy lão ngã xuống sông. Lão Chột chẳng phải tay mơ, tuy bị bất ngờ, vậy mà trước lúc rơi xuống lão cũng nhanh tay kéo hắn rơi cùng. Bị kéo theo xuống nước nhưng Đỗ Vũ không sợ hãi, hắn nhắm mặt lão Chột vừa đấm vừa la hét:

_ Con mịa nhà lão! Tôi đợi ngày này lâu rồi! Hôm nay tôi cho lão uống nước thay cơm!

_ ...

Chừng dăm phút sau, lão Chột bước lên trên bè, tay còn xách theo một nhân hình quen thuộc đã ngất lịm đi. Lão cầm chân hắn, dốc ngược lên cho phòi nước ra rồi đặt xuống một góc bè. Đoạn lão nhóm lửa, đun ấm nước pha trà ngồi đợi hắn tỉnh, lão không hề thấy giận mà trên mặt còn thoáng một nụ cười.

Kể từ lúc có thằng oắt con này sống cùng, lão thấy cuốc sống bớt phần tẻ nhạt. Hơn nữa có hắn phụ lão cũng bắt được nhiều cá hơn. Hôm qua mang cá ra chợ Chử Xá bán, sau khi mua hơn chục cân gạo lão còn mua thêm vài cái bát và một bộ ấm trà.

Mặt trời bắt đầu buông những ánh nắng đầu tiên. Đỗ Vũ lúc này mới lồm cồm bò dậy, hắn biết thân biết phận, không nói gì mà ngoan ngoãn lấy bao cá ra bắt đầu công việc thường ngày...