Chương 15: Lần đầu tiên

15

Buổi trưa vắng vẻ, dòng sông như một con rồng vàng khổng lồ phủ những lớp vẩy sóng nước mầu nắng thu. Chiếc bè chuối trôi khá nhanh, một lúc sau chỉ còn cách bè tre của hai thầy trò chừng hơn chục mét. Đỗ Vũ đi ra đằng sau bè, muốn nhảy xuống cứu cô Lụa lên thì lão Chột liền cầm tay hắn kéo lại:

_ Lệ của người sông nước là không được cứu người chết trôi, trừ khi đó là người thân của mình.

_ Nhưng cô ta có phải chết trôi đâu?

_ Hừm! Không có ai cứu chẳng phải vài hôm nữa cũng thành chết trôi sao?!

_ Lão thật không có nhân tính!

Nói xong, Đỗ Vũ muốn rút tay lão ra nhưng không tài nào gỡ nổi, nhìn gương mặt nghiêm nghị của lão hắn cũng hơi e dè. Lúc này lão Chột lại nên tiếng:

_ Đợi tý nó trôi đến thì mày buộc vào bè tre, tới Chử Xá thì cho nó vào bờ luôn thể! Kiểu gì cũng có người nhà ra cứu, mày không phải lo chuyện bao đồng.

Nói xong, lão Chột buông tay Đỗ Vũ ra, hắn tần ngần một lát cũng không nhảy xuống sông cứu nữa. Ngồi đó chừng hơn chục phút sau, cô Lụa trên bè chuối đã trôi xáp lại gần, hắn lấy sợi thừng luồn qua thân chuối rồi cột vào một cọc tre. Hai con mắt vô hồn của cô Lụa khó khăn mở ra khỏi lớp máu khô, thoáng nhìn hắn rồi lại nhắm lại, không nói gì. Đỗ Vũ lấy một cái gáo dừa ra múc nước rồi nói khẽ:

_ Để tôi rửa máu chó cho cô nhá?

Từng gáo nước được đổ lên gương mặt và cả ngực yếm, cô Lụa vẫn im lặng. Đỗ Vũ nhẹ nhàng lấy tay lau mặt cho cô, lần đầu được chạm vào làn da mềm mượt của một cô gái trẻ khiến hắn có hơi chộn rộn trong lòng. Khi từng lớp máu chó được rửa đi, dần hiện ra một làn da mầu trắng hơi tai tái nhưng ngũ quan rất hài hoà, chiếc cằm hơi nhọn trên khuôn mặt trái xoan nhìn khá cuốn hút. Hắn nghĩ thầm trong bụng: "Cái mặt này mà thêm ít phấn son, lên Facebook livestream phải ăn đứt cái đám hotgirl bây giờ!".

Rửa xong mặt và cổ, thấy ngực yếm vẫn còn vết máu, hắn đưa tay muốn lau nhưng ngập ngừng lại thôi, vì trên ngực yếm ướt nhẹp hai quả lê đang căng tròn còn hiện rõ cả nhũ hoa. Tuy trời mùa thu, nắng không bỏng rát nhưng hắn vẫn lấy một tờ giấy gió của lão Chột, đoạn nhúng nước đắp lên mặt cô gái rồi mới vào lán nằm nghỉ. Cơn buồn ngủ kéo đến làm hắn thiếp đi...

_ Dậy thôi mày!

Lão Chột đá vào mông hắn một cái rồi gọi, Đỗ Vũ choàng tỉnh ngó qua cái bè chuối rồi nhìn vào phía bờ sông. Thấy đã tới bãi Chử Xá, hắn liền vùng dậy lấy một khúc tre chẻ đôi làm mái chèo, lùa dần chiếc bè vào phía bờ sông. Tới mép nước hắn cởi cái bè chuối ra bẻ mấy cành cây dại ghim lại. Nhìn bộ ngực cô Lụa đang phập phồng nhè nhẹ một thoáng rồi hắn trở lại bè. Đỗ Vũ cho bè tre trôi thêm độ chục mét rồi cắm sào buộc lại, lúc này bóng nắng vẫn còn ngắn lắm, chắc mới độ hai giờ chiều?

Đúng như lời lão Chột nói, chỉ nửa giờ sau đã thấy thấp thoáng bóng ông già tóc hoa dâu chạy theo bờ sông, trên vai ông vác một bao vải khá lớn, vừa chạy vừa gọi con gái. Tới chỗ bè chuối, ông già mừng rỡ bỏ túi hành lý lại, đoạn nhảy xuống sông nhanh tay cởi dây buộc cho con gái:

_ May quá tìm được rồi! Con có sao không?

_ Tôi không muốn sống nữa! Thầy kệ cho tôi chết đi!

Cô gái nói giọng có phần hơi bất mãn với ông già.

_ Thầy đã chuẩn bị đồ đạc rồi! Thầy với con bỏ đi nơi khác rồi làm lại từ đầu?

_ Tôi nhục lắm! Tôi không muốn sống nữa...

Lúc này dây trói đã được cởi ra, cô Lụa giẫy khỏi tay ông lão đoạn lao về phía lòng sông. Hai cha con vật lộn, người kéo, người đẩy càng ngày càng trôi xa bờ nước. Thấy vậy, không để ý tới lời lão Chột nữa Đỗ Vũ nhảy ùm xuống sông bơi ra cứu hai người. Bơi tới nơi ông già đã mất dấu, chỉ còn thấy cánh tay trắng hồng của cô Lụa chới với dơ lên. Hắn liền tóm lấy cổ tay, rồi lôi tuột cô ta vào phía trong bờ. Đến bờ sông, hắn bế thốc cô ta lên, bước tới chỗ cách mặt sông một đoạn mới đặt cô Lụa vẫn còn đang run rẩy xuống mặt cỏ. Nhìn cô gái có vẻ không đáng ngại lắm, hắn liền quay lại lòng sông tìm vớt ông già.

Lặn hụp một lúc khá lâu mà chỉ túm được mấy búi rong rêu, trong lòng Đỗ Vũ rất chán nản. Lúc này lão Chột trên bè nói vọng xuống:

_ Ông ta chết rồi tìm nhiều cũng vô ích! Kệ đấy, mai kia xác sẽ tự trồi lên thôi.

Cũng đã thấm mệt, nghe lão nói cũng có đạo lý, nên hắn cũng chẳng cố lặn tìm nữa mà đi lên bờ xem cô gái thế nào?

Đỗ Vũ lên bờ, nhìn thấy cô Lụa đã ngồi dậy, ánh mắt vô hồn nhìn phía lòng sông. Hắn quơ tay trước mặt không thấy phản ứng gì, liền ngập ngừng rồi đưa tay lên mũi cô ta.

_ Ồ! May quá vẫn còn thở!

Nắm bờ vai trần của cô Lụa, Đỗ Vũ lay gọi một lúc vẫn không làm cô ta hồi tỉnh, nhớ đến mình đã đọc ở đâu đó rằng: Khi muốn người khác thoát khỏi cảnh nửa thực vật như này cần phải có những kích thích thật mạnh! Liếc qua phía bè, thấy lão chột đã nằm ngủ, hắn mới nhẹ nhàng đưa bàn tay đặt lên cặp lê căng mẩy đã muốn nắn bóp từ lâu mà xoa nhẹ, trong đầu vẫn thầm nhủ: "Mình chỉ đang cứu người thôi mà, không phải sàm sỡ, không phải sàm sỡ..."

Quả nhiên cũng có tác dụng thật, bàn tay Đỗ Vũ nắn bóp cặp lê được một lúc thì gò má cô Lụa dần phơn phớt hồng. Sực tỉnh, cô ta mở to mắt nhìn bàn tay đang bóp ngực mình định gạt ra, song ngẫm nghĩ thế nào lại thôi mà nhìn vào mắt hắn khẽ nói:

_ Anh cứu tôi là vì việc này phải không? Đàn ông các người toàn là lũ khốn nạn!... Thôi được rồi tôi cũng chả thiết sống nữa, anh muốn làm gì tôi thì làm đi.

Nói xong cô Lụa nhắm mắt nằm ngửa ra bãi cỏ, đoạn cô đưa tay tốc cái váy phía dưới lên để lộ ra cả một vườn xuân cỏ đen óng mượt. Đỗ Vũ rụt tay lại, nhìn hạ thể cô ngẩn ra một chút nhưng cũng không có ý chạm vào.

Đợi một lúc, không thấy động tĩnh gì cô ta hé mắt ra nhìn hắn rồi nói:

_ Anh khinh tôi là loại con gái mất nết nên không thèm chơi phải không?!

_ ... À à không phải như thế! Cô có mang làm chuyện đó thì không tốt lắm! Có khi động thai mất!

Cô Lụa mắt chợt sáng nhìn hắn:

_ Tôi còn đang muốn động thai đây!

Cô ta ngồi phắt dậy rồi ấn hắn nằm ngửa ra thảm cỏ, nhanh tay cởi luôn cái quần hắn đang mặc ra, đoạn tốc váy ngồi lên bụng hắn đưa tay ấn thứ đó vào trong hạ thể mình.

Đỗ Vũ mắt nhắm nghiền lại, trong đầu thầm nghĩ: "Mình bị cưỡng hiếp, mình chỉ muốn cứu người thôi mà, mình không phải là kẻ lợi dụng lúc cháy nhà mà đi hôi của..."

Tuy nghĩ vậy, nhưng từ sâu trong lòng hắn cảm giác tội lỗi vẫn cứ len lỏi, điều đó làm cho hạ thân hắn chỉ hơi cương lên chứ không hề cứng rắn!

Sau chừng một khắc cuồng loạn, hạ thân cô Lụa bắt đầu co rút nhè nhẹ trong cơn khoái cảm bản năng.

Nghe tiếng cô Lụa rên rỉ, không cầm lòng được Đỗ Vũ hé mắt ra nhìn, thấy khuôn mặt cô đang ửng hồng trong nắng chiều rực rỡ, miệng thở dốc đầy vẻ phê pha... Cảm giác tội lỗi trong hắn bỗng bay sạch sẽ, chỉ còn bản năng lên tiếng! Cái đó của hắn nở ra cương cứng, cô Lụa cúi xuống nhìn hắn với vẻ mặt ngỡ ngàng, trong ánh mắt càng thêm vài phần nóng bỏng!

Ánh nắng chiều vàng nhạt trải dài. Phía xa xa trên triền đê đám mục đồng đang chơi trận giả, dưới dòng sông thi thoảng có con thuyền nhẹ lướt qua. Bên bờ sông, trên một đám cỏ được giấu đi bởi những bụi cây dại, vạt nắng vàng hắt lên hai thân hình trần trụi, họ đang cuốn vào nhau quên mọi thứ xung quanh.