Lam Nguyệt nhìn Huyền Tịch chằm chằm, nàng không lên tiếng, hắn càng sẽ không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Huyền Tịch thua cuộc trước, hắn đi đến bàn, đem chén cháo bưng lên, đến cạnh giường ngồi xuống.
Lam Nguyệt vẫn nhìn hắn, Huyền Tịch có chút không tự nhiên dời ánh mắt, hắn ho khan một tiếng, sau đó mới lên tiếng:
"Nàng ăn chút gì đi"
Lam Nguyệt rũ mắt nhìn chén cháo, thật lâu không động tĩnh.
Huyền Tịch có chút nghi hoặc nhìn nàng. Hắn nghĩ đến cái gì, chợt nói:
"Ta giúp nàng"
"Không cần"
Lam Nguyệt lên tiếng, cướp lấy chén cháo tự mình ăn.
Không khí hết sức yên tĩnh, nhưng lại không ngượng ngùng như Lam Nguyệt nghĩ.
Nàng hiện tại cũng không biết nói như thế nào. Dường như nàng đối hắn có chút gì đó cảm giác khó hiểu.
Muốn hắn quan tâm, bảo vệ, càng muốn được hắn chú ý.
Nàng không biết gì về hắn, nhưng lại không nhịn được tới gần.
Hắn là ai? Nàng không biết.
Hắn tiếp cận nàng có mục đích hay không? Nàng cũng không biết.
Nàng muốn bỏ qua hắn, xem như bèo nước gặp nhau, nhưng lại luôn nghĩ đến hắn. Nàng muốn tránh xa hắn nhưng bản năng lại muốn thân cận.
Lúc hắn không nói một lời liền đi, nàng lại cảm thấy tức giận, lại có chút ủy khuất.
Hắn năm lần bảy lượt cứu nàng, rồi lại không tiếc sắc dụ nàng.
Nàng không biết hắn có hay không thật tâm, nhưng tựa hồ nàng bị liêu thật rồi.
Tâm xao động, cảm giác ở gần hắn thực sự rất tốt.
Nàng yêu rồi sao? Đây là cảm giác thích một người sao?
Không chán ghét như nàng từng nghĩ, ngược lại___
có chút thích.
Lam Nguyệt suy nghĩ đến ngẩn người, động tác cũng chậm hẳn.
Bỗng chén trên tay bị cướp lấy, Lam Nguyệt hoàn hồn, nhìn Huyền Tịch đặt chén cháo trên ghế.
"Không muốn cũng không cần cưỡng ép bản thân"
Huyền Tịch xoa nhẹ tóc nàng, ánh mắt nhu hoà.
"Vì cái gì?"
Lam Nguyệt khẽ lẩm bẩm, thanh âm nhỏ xíu, nhỏ đến mức nếu không chú ý liền sẽ không nghe được.
"Ân?"
Huyền Tịch không rõ lắm đáp một tiếng.
Lam Nguyệt ngẩn đầu, tay nắm lấy vạt áo hắn, cả người cơ hồ muốn nhào lên người hắn, nàng kích động hỏi:
"Vì cái gì! Ngươi vì cái gì tốt với ta như vậy, ngươi còn như vậy, ta sẽ..."
Huyền Tịch vòng tay ôm lấy eo nàng, dung nhan tuấn mỹ gần kề, khoé môi hắn khẽ nhếch lên, ý cười thanh thiển như có như không.
"Nàng sẽ như thế nào?"
Lam Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn, nàng không trả lời, dùng hai ôm lấy mặt hắn, cứ thế hôn lên.
Nếu đã thích, nàng liền không có gì phải ngại ngùng mà không thổ lộ.
Từ điển của nàng không có hai chữ do dự, càng không có hai chữ thẹn thùng!
Huyền Tịch ngây ngẩn cả người, thân thể bỗng chóc cứng đờ, đồng tử màu tím thật nhanh xẹt qua một chút kinh ngạc, sau đó, ý cười loé lên thật nhanh, nhanh đến mức không ai có thể bắt kịp, hắn nhẹ nhàng hôn trả lại.
Lam Nguyệt nhắm mắt lại, nàng cảm thấy tim đập thật mạnh, lại len lỏi vui vẻ cảm giác.
Hắn đáp trả, kia liền chứng minh hắn chấp nhận nàng.
Nàng biết hắn thân phận không tầm thường, nhưng mà thì đã sao?
Nàng sẽ chứng minh rằng, nàng hoàn toàn xứng đáng đứng tại bên cạnh hắn!
Cả hai chìm đắm trong vô tận triền miên, thật lâu sau mới buông ra.
Lam Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn đôi mắt là màu tím, tựa như một viên bảo thạch trân quý, óng ánh, liễm diễm, hoa mỹ, thần bí, tựa hồ chỉ cần nhìn thêm chút nữa đều khiến người khác phải ngạt thở.
Huyền Tịch cũng chăn chú nhìn nàng, hắn môi mỏng khẽ nhếch, chợt nói:
"Bởi vì ta thích nàng"
Lam Nguyệt hơi sửng sốt, chợt nhớ đến hắn đang trả lời câu hỏi của nàng, chợt nở nụ cười.
Nàng dung nhan vốn diễm lệ, lúc này cười rộ lên, càng rực rỡ loá mắt.
Lam Nguyệt đặt tay lên khoé mắt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng nhỏ giọng nỉ non:
"Từ nay, ngươi chính là nam nhân của ta"
Đôi mắt Huyền Tịch có tử quang chợt loé, hắn hé môi, thanh âm trầm thấp từ tính vang lên:
"Hảo"
Cả hai cũng không nói thêm lời nào, nhưng không khí không chút nào lúng túng, ngược lại hoà hợp một cách kì lạ.
Lam Nguyệt nhắm mắt lại, linh lực theo ý niệm vận khởi, nhưng vừa cảm nhận nháy mắt, nàng chợt mở mắt, đôi mắt không giấu được kinh ngạc.
Nàng lúc nào lại đến Động Thiên Cảnh đỉnh phong rồi?
Lam Nguyệt chớp mắt, không khỏi nhìn sang Huyền Tịch bên cạnh.
Huyền Tịch vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn mở mắt nhìn lại. Hắn vừa nhìn liền biết nàng nghĩ gì, nhẹ giọng nói:
"Lần này xem như nhân hoạ đắc phúc, tu vi của nàng tăng tiến"
Lam Nguyệt cũng không có chút ý tứ vui vẻ gì, nàng khẽ cau mày.
Nàng vừa đột phá, dù lần chiến đấu này mang đến cơ hội, nhưng tuyệt đối không có chuyện tu vi của nàng tăng liền ba cấp!
Nếu có, chỉ có thể là người khác giúp nàng độ tu vi!
"Huyền Tịch, là ngươi độ tu vi cho ta?"
Huyền Tịch nhìn nàng, biết không thể lừa gạt, hắn chỉ có thể gật đầu, chậm rãi nói:
"Nàng lần này thương không nhẹ, lại bị Huyết Châu khống chế kích hoạt thể chất, vốn ta định giúp nàng phong ấn, nhưng nàng tu vi không thể chịu nổi, nên chỉ có thể giúp nàng độ hoá"
Lam Nguyệt nghe đến đây, trầm mặc.
Hắn lại giúp nàng.
Lam Nguyệt ngẩn đầu, đôi mắt xanh biếc như chứa muôn vạn hào quang, nàng không biết vì sao, trong đầu luôn có một ý niệm, hắn sẽ không tổn thương nàng.
Lam Nguyệt cũng không ở lại lâu, nàng biến mất đã mấy ngày, những người khác sẽ không chú ý, nhưng nha đầu Diệc Chân kia lại khác.
Lam Nguyệt được Huyền Tịch đưa ra Hàm Dương Điện, không mảy may kinh động Hoàng cung cường giả.
Lam Nguyệt lúc đầu không để ý, nhìn đến Hàm Dương Điện tên, chợt nhớ đến Tuyên Vọng nhiệm vụ.
Hàm Dương Điện? Không phải là nơi hoàng đế cấp cho nhân vật thần bí kia sao? Kia, chính là hắn????
Lam Nguyệt nghĩ nghĩ, cũng không phải không có khả năng, dù sao, bộ dạng kia đúng là có chút giống với hắn.
"Chờ đã"
Lam Nguyệt nhớ đến nhiệm vụ, chợt bắt lấy tay Huyền Tịch. Hắn quay đầu, ánh mắt đặt lên người nàng.
Ánh sáng bao phủ lên người hắn, tựa như dát lên một tầng hào quang, kinh diễm, đẹp đến mức không giống phàm nhân.
Lam Nguyệt cũng không chú ý quá nhiều, ngược lại hỏi:
"Những người tìm đến Hàm Dương Điện điều tra như thế nào? Ngươi đã làm gì họ? Còn sống hay đã chết!?"
"Người?"
Huyền Tịch hơi sửng sốt, hắn không thấy bất kì ai a?
Chợt nhớ đến sự việc gần đây, Huyền Tịch mới nói:
"Hẳn là đều bị linh trận giữ lại đi?"
Lam Nguyệt cùng Huyền Tịch lần nữa trở lại Hàm Dương Điện. Hắn đem linh trận triệt tiêu, lúc này lộ ra linh trận bị giam giữ người. Bên trong có vô số người, thậm chí còn có xích loã loã người, Lam Nguyệt còn chưa nhìn rõ, trước mắt chợt tối sầm. Thanh âm Huyền Tịch trầm thấp bên tai:
"Đừng nhìn, bẩn."
Lam Nguyệt không khỏi trợn mắt, ngươi không phải cũng nhìn? Còn chê bẩn!?
"Ngươi không cho ta nhìn, ta như thế nào tìm người?"
"Đều đuổi đi"
Hắn đáp lời nàng, sau đó khẽ gọi một tiếng:
"Tà"
Lam Nguyệt không thấy gì, chỉ cảm thấy cường đại linh lực cuốn qua, một thanh âm nam tử vang lên:
"Chủ nhân"
"Thu dọn"
"Vâng"
Đối thoại hết sức ngắn gọn, sau đó, nàng cũng không nghe thấy bất kì thanh âm nào nữa, Huyền Tịch mới không lại che mắt nàng.
Đôi mắt nàng khẽ chớp, nhìn cảnh trước mắt, nàng còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
Không phải đâu! Còn chưa đến một khắc thời gian, người đều đi đâu hết rồi???
"Bọn họ sẽ tự trở lại, nàng trở về đi"
Hắn mặc dù luyến tiếc nàng rời đi, nhưng nàng cần thiết trưởng thành, hắn cũng không thể thời thời khắc khắc bảo hộ nàng.
"Ân"
Lam Nguyệt đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Huyền Tịch đứng nhìn bóng lưng nàng rời đi, bàn tay dưới tay áo chậm rãi nắm chặt.
Hắn mặt vô biểu cảm, trừ trước mặt nàng lộ ra chút ý cười sủng nịch, hắn trước nay chưa từng lộ quá cảm xúc gì.
"Luyến tiếc?"
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm châm chọc, Huyền Tịch thu hồi ánh mắt, bình tĩnh xoay người lại.
Mặc Hoàng một thân hắc bào đứng dưới bóng cây, gió nhẹ khẽ lướt qua, hắc bào khẽ lay động, tóc dài bay múa nhẹ nhàng. Huyết mâu lạnh lùng nhìn Huyền Tịch, khoé môi khẽ gợi lên ý cười châm chọc.
Hắn tựa như ác ma dưới địa ngục, lại tựa như thần nhân nhìn xuống thế tục. Luận dung mạo, luận khí chất, kì thực Mặc Hoàng không hề thua kém Huyền Tịch.
Chỉ là Huyền Tịch so hắn càng an tĩnh, càng lạnh nhạt, mà hắn lại hiếu thắng, cố chấp.
"Ngươi nghĩ nhiều"
Huyền Tịch rũ mi xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt. Hắn bước qua Mặc Hoàng rời đi.
"Mặc dù không muốn, nhưng ta có thể cho ngươi mười năm này bên cạnh nàng"
Mặc Hoàng đột nhiên lên tiếng, bước chân Huyền Tịch hơi khựng lại, tử mâu xẹt qua một tia dị quang, hắn cũng không đáp lời, chậm rãi bước đi.
Huyền Tịch thân ảnh đi xa, Mặc Hoàng mới thu ánh mắt, trầm tư nhìn về phía chân trời.
Kì thực hắn hiểu, cũng chỉ có hắn biết,...
Nhưng mà....
Đây vốn là kiếp của ngươi, người chỉ thay ngươi nhận lấy, vốn là Thiên Đạo đã định sẵn, chung quy vẫn phải xảy ra.
Hôm nay bổn cung phượng thể bất an, đăg sớm chương vậy (。•̀ᴗ-)✧