Chương 53: Thị Uy (1)

Lam Nguyệt vừa trở về tướng quân phủ, ở cửa liền đụng phải một ma ma.

Bà ta thấy Lam Nguyệt, không nói một lời hoảng hốt rời đi. Lam Nguyệt nhìn bóng lưng bà ta, có chút suy tư, sau đó trở về tiểu viện của mình.

Lam Nguyệt tắm rửa thay y phục xong, vừa nằm trên giường đã có người gọi nàng đến Trầm Ngưng Các.

Nói phu nhân có chuyện quan trọng cần gặp.

Nha hoàn thông báo xong liền chạy trối chết.

Hù chết người! Hiện tại ai không biết Nhị tiểu thư đáng sợ, mặc dù không có thiên phú trở thành Linh giả nhưng võ đạo tạo nghệ cực cao! Có thể nói là biến thái! Mấy lần bị phái đến cửa đám nô tài bọn họ đều lãnh giáo đủ! Mặc dù đối phương chỉ một cước đá bay nhưng bọn họ biết, nàng nhìn bọn họ tựa như một hạt cát chính là nhỏ bé không đáng để vào mắt! Nam nô khoẻ mạnh còn đấu không lại, huống hồ bọn họ đâu? Bọn họ chỉ là nha đầu, tu võ đạo đã là tốt lắm, như thế nào đấu lại nàng đâu?

Mặc dù không được tướng quân coi trọng, nhưng nàng muốn đối phó bọn họ là dư dả.

Lam Nguyệt suy tư chóc lát, nghĩ đến thái độ của vị ma ma kia, rời viện thẳng tiến đến Trầm Ngưng Các.

Lão yêu bà kia không biết lại muốn giở trò gì đây a...


Phong Mị Nhi nằm trong phòng riêng, một bên ăn nho, một bên hưởng thụ nha hoàn xoa bóp hầu hạ, tư thái hưởng thụ nhàn nhã đến cực điểm.

Một nô tì từ bên ngoài tiến vào, nàng cúi đầu bẩm báo:

"Phu nhân, Nhị tiểu... Phế... phế vật kia đã đến! Nàng..."

Phong Mị Nhi động tác cũng không đình, không liếc nàng ta một cái, nhẹ nhàn bâng quơ ngắt lời:

"Vô dụng như vậy,_ ta giữ ngươi lại làm cái gì?"

Nô tì kia hoảng sợ, vội dập đầu liên tục:

"Phu nhân tha mạng! Nô tì sai rồi! Phu nhân tha mạng!"

Phỉ Thúy đứng bên cạnh hiểu ý, ra hiệu hộ vệ bên ngoài tiến vào kéo tiểu nha đầu kia rời đi.

Phong Mị Nhi tiếp tục nằm trên giường hưởng thụ, hoàn toàn không có ý rời đi.

Đúng vậy! Nàng chính là cố ý để tạp chủng kia chờ!

Vậy thì sao?

Nàng là chủ mẫu, nàng muốn nó chờ, nó có thể lật trời sao?

Bên kia Lam Nguyệt ngồi trên chủ vị, mỹ tư tư thưởng thức trà. Mấy nha hoàn phía dưới dù có tâm ngăn cản nhưng lại không có dũng khí đó.

Phong Mị Nhi cũng thật biết hưởng thụ, trong phòng đều bày trí đủ loại quý giá đồ vật, mặc dù đối nàng hiện tại mà nói không đáng để vào mắt, nhưng tại Đế Đô này cũng xem như báu vật giá trên trời. Lại còn trà ngon, trái cây, điểm tâm ngon vô số.

"Ngươi, lại đây"

Lam Nguyệt tùy ý chỉ vào một nha hoàn.

Tiểu nha hoàn kia run run tiến lại, bùm một tiếng quỳ trên đất.

"Tiểu... Tiểu thư ta ta biết sai rồi! Ngươi tha cho ta đi!"

Lam Nguyệt: "..."

Nàng còn chưa nói gì đâu!! Khóc cái gì mà khóc!!!!

Cũng không thể trách nha hoàn kia được, lúc đầu Lam Nguyệt vừa đến Trầm Ngưng Các, bọn họ chẳng đem nàng để vào mắt, nàng lời nói bọn họ đều lơ đi, Lam Nguyệt cười không chút để ý, đem nha hoàn dẫn đường kiêu ngạo xem thường nàng đánh đến chết đi sống lại, bọn họ còn không sợ sao!!

Muốn đi báo cho phu nhân, nàng không ngăn cản, một tiểu nha hoàn chạy đi đến viện của phu nhân, nhưng mà đã gần nửa canh giờ trôi qua....

Nha hoàn đi thông báo đến giờ vẫn chưa trở về đâu!!

Bọn họ có thể không sợ sao! Có thể sao!??

"Khóc cái gì? Lấy thêm điểm tâm cho ta"

Lam Nguyệt vẻ mặt không đổi, ra lệnh.

"Vâng, vâng, nô tì đi lấy"

Tiểu nha hoàn như được ân xá, vội chạy đi.

"Đem toàn bộ"

Lam Nguyệt nhàn nhạt bồi thêm một câu.

A! Muốn thị uy? Để nàng chờ? Nàng chính là muốn đem viện này toàn bộ soát sạch sẽ! Để bà ta biết đại giới của việc để nàng chờ!

Lam Nguyệt trong lòng rất không vui, đem toàn bộ trà của Phong Mị Nhi đều đổ, điểm tâm tì nữ mang đến đều cấp gia nhân trong phủ chia ra. Bọn họ không dám ăn cũng phải ăn! Không muốn ăn cũng phải ăn!

Dưới ánh mắt uy hiếp của Lam Nguyệt, đám gia đinh run run rẩy rẩy đem điểm tâm trái cây cấp ăn toàn bộ.

Lam Nguyệt hết sức hài lòng, thông thả rời đi.

Bên kia, Phong Mị Nhi vẫn nằm trên giường, chờ đến một canh giờ trôi qua mới ngồi dậy, yểu điệu mặc quần áo, thông thả trang điểm đi đến chính viện.

Đến nơi, người không thấy đâu, chỉ thấy phòng đều đầy ấp bát đĩa bẩn, cùng khắp nơi bề bộn không thôi, đám nô tài run rẩy quỳ trên đất.

Phong Mị Nhi gương mặt tối sầm, lạnh giọng hỏi:

"Người đâu!"

"Thưa phu... phu nhân...đã...đã đi rồi"

Một nha hoàn giọng run rẩy sợ hãi nói, rất lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh.

"Đi rồi?"

Mặt Phong Mị Nhi càng hắc hơn, giọng đã mang âm run run.

"Đám bề bộn này là cái gì!! Là phế vật kia làm?"

Đám gia nhân run rẩy không dám hé môi, chứng thực lời nàng nói.

Phu nhân, bọn họ chọc không nổi, nhưng chọc tiểu tổ tông kia, họ thà chọc phu nhân còn hơn!

Phong Mị Nhi tức giận, bà nhấc tay đẩy một đóng chén đĩa bẩn xuống đất "loảng xoảng" một tiếng, toàn bộ bát đĩa vỡ nát.

"Tiện nhân! Tiện nhân! Bắt nàng đến! Bổn phu nhân hôm nay nhất định giáo huấn nàng!"


Bên kia Lam Nguyệt vừa về đến tiểu viện, liền có người đến cho gọi đến chỗ Phong Mị Nhi, Phỉ Ma ma thân cận Phong Mị Nhi, cũng là vị ma ma nàng đụng phải ở cửa. Lam Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, không chút để ý bước vào đóng cửa lại, trước đó còn bỏ lại một câu:

"Không đi!"

Phỉ ma ma đứng tại chỗ, cũng không chịu đi, cứng rắn nói:

"Nhị tiểu thư, phu nhân gọi ngươi đến, ngươi không đi, hậu quả... Ngươi có thể không sợ, nhưng Lục Y, ngươi cũng không thể thời thời khắc khắc bảo hộ nàng!"

Lục Y đứng bên cạnh Lam Nguyệt, nghe đến đây, bàn tay không tự giác nắm chặt.

Nàng hiện tại tuy được tiểu thư dạy chút võ đạo nâng cao sức khoẻ, nhưng so với võ giả chân chính, kém quá xa!

Lam Nguyệt rót một chén trà, đùa nghịch trong tay, nàng đưa đến bên miệng, nhưng lại không uống, khoé môi hơi cong lên, miệng là cười nhưng thủy chung không đạt đáy mắt.

Phỉ ma ma thấy nàng không đáp lại, tiếp tục nói:

"Nhị tiểu thư, ngươi...A"

Phỉ ma ma lời chưa kịp nói xong, cánh cửa bật ra, một trận gió lạnh thổi quét đến, yết hầu Phỉ ma ma bị nắm chặt, Lam Nguyệt gương mặt lạnh lẽo, bàn tay từ từ nâng lên, Phỉ ma ma gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, bàn tay muốn cào tay của Lam Nguyệt, lại không cách nào chạm vào được, chân Phỉ ma ma cách đất, bà ta giãy dụa càng lợi hại.

Lam Nguyệt lạnh lùng câu môi, thanh âm lạnh lẽo như địa ngục cửu u, khiến người lạnh xương.

"Uy hiếp ta? Ngươi có biết kẻ uy hiếp ta có kết cuộc gì?"

Phỉ ma ma đã nghẹn đến sắp chết, đồng tử đã có dấu hiệu giãn ra, Lam Nguyệt mới ném bà xuống đất.

Phỉ ma ma ngồi dưới đất thở dồn dập gương mặt đều mang nét hoảng sợ.

Lam Nguyệt nhìn bà ta, tùy ý lấy một chiếc khăn ra lau tay.

"Ngươi vào phòng ta làm cái gì, bỏ cái gì vào trà, đừng nghĩ ta không biết, có cần ta uy ngươi uống thử thử? Ân?"

Phỉ ma ma run lên, gương mặt nhìn Lam Nguyệt tràn đầy hoảng sợ.

Không thể! Dược kia không màu không mùi, không có khả năng bị phát hiện! Nàng ta chắc chắn thử nàng! Có lẽ vì thái độ của nàng lúc trưa ở cửa.

Phỉ ma ma vội vàng phủ nhận:

"Nhị tiểu thư, ngươi...ngươi nói cái gì,.. ta.. ta không hiểu!"

Lam Nguyệt cười nhạt, không chút để ý.

"Không hiểu cũng không sao, ta không cần ngươi hiểu, lại dám đụng vào người của ta, hậu quả..."

Lam Nguyệt kéo dài âm cuối, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, xoay người bước vào phòng.

"Cút! Nói với Phong Mị Nhi, có gì đến đây tìm ta, bổn tiểu thư không nhàn cũng nàng diễn kịch"