Phì!
Hahaha
Thủy Y Hoạ nhịn không được phì cười, còn khoa trương vỗ vỗ bàn.
"Quá đỉnh! Lâm Hoả Nhi lần này đá trúng thiết bản! Quá hả dạ rồi!"
Lam Thiên Lạc cười nhẹ, Long Dật Trần và Mặc Phong tuy không nhếch môi, nhưng gương mặt cũng điểm lên ý cười.
"Thú vị, thú vị, thật là một cô nương thú vị a"
Lam Thiên Lạc gương mặt tươi cười, quạt xếp trong tay phe phẩy, hứng thú nói.
Thủy Y Hoạ thu lại hành động, trở lại là một tiểu thư khuê cát, đôi mắt sáng lấp lánh, đột nhiên vỗ tay xuống bàn đứng lên, bốn người đều giật mình nhìn nàng. Tiểu tỳ nữ của nàng không dám chắc kêu một tiếng:
"Tiểu... Tiểu thư?"
"Ta nhất định cùng nàng làm bằng hữu!!"
Bốn người: "..."!!!!???
Đường phố ồn ào náo nhiệt, xung quanh vang lên tiếng rao hàng không ngừng, bên góc đường một thiếu niên co người ngồi đó, hắn quần áo cũ nát rách rưới, làn da vàng vọt xanh xao, còn có chút khô nứt.
Hắn mặt mũi lấm lem, đầu cúi thấp, không rõ dung mạo.
Bỗng nhiên, trên đường xuất hiện một đám thanh niên trẻ tuổi, bọn họ đều mặc cẩm phục quý giá, hẳn đều là thế gia công tử.
Đám thanh niên cười cười nói nói, thỉnh thoảng phá phách bình dân buôn bán xung quanh.
"Di?"
Bỗng một thiếu niên mập mạp dẫn đầu kêu lên một tiếng, tựa như phát hiện điều gì thú vị, hắn cười ngặt nghẽo, bước đến chỗ thiếu niên bẩn hề hề ngồi trong góc đường.
Người ngồi trên đất cũng phát hiện, muốn đứng dậy rời đi, nhưng bị thiếu niên kia đẩy một cái, ngồi lại chỗ cũ.
"Tiểu quỷ, mấy ngày nay không thấy, ngươi muốn trốn bọn ta!"
Thiếu niên mập mạp không khách khí đạp lên người hắn, hắn muốn gượng đứng lên, vẫn không đủ sức, cuối cùng không phản kháng nữa.
Người qua đường cũng không quản, chỉ nhìn một cái lại thu hồi ánh mắt, dường như đã quen với chuyện này.
"Không trả lời?"
Thiếu niên mập mạp nâng cao giọng, sau đó hừ một tiếng, đối người phía sau hắn nói:
"Lên, cho hắn một trận!"
Đám người nhào lên tay đấm chân đá, thiếu niên trên đất một bộ cam chịu.
Kì thật đám thiếu niên này ở Đế Đô cũng không phải lợi hại gì, chỉ là một đám hoàn khố công tử tụ tập chơi cùng nhau, thực lực đều thấp, cao nhất chính là thiếu niên mập mạp kia, Sơ Linh Cảnh hậu kì. Hắn là con trai út của Ninh Hầu phủ Ninh Hạo, được lão hầu phủ sủng ái vô cùng, người trong nhà cũng che chở hắn, người nhà hắn mặc hắn bên ngoài làm loạn, chỉ thu thập cục diện, người bên ngoài ngại Ninh hầu phủ mặt mũi, cũng không
Mặc dù thiên phú không ra sao, nhưng hầu như đều là con cháu thế gia, cũng không ai dám lên tiếng chỉ trích.
Đúng lúc này, một viên đá không biết từ đâu bay đến, cốp một tiếng đánh vào đầu Ninh Hạo.
Hắn xiêu vẹo lùi về sau, người phía sau đỡ lấy hắn. Ninh Hạo đưa tay che lại trán, tức giận rống lên:
"Ai!? Dám ném đá tiểu gia!!"
"Cút"
Thanh âm trong trẻo lãnh đạm vang lên, Ninh Hạo nương theo thanh âm nhìn lại, thiếu nữ lười biếng ngồi trên tường vây, một chân buông thõng xuống, màu lam tinh xảo váy theo động tác của nàng đông đưa, dung nhan tuyệt diễm, giữa thiên địa nàng tựa như cửu thiên Huyền nữ giáng xuống nhân gian, cao thượng không thể nhún nhàm.
Ba ngàn tóc đen theo gió phất lên, tung bay trên không, tăng thêm vài phần lười nhát tùy ý.
Đám thiếu niên ngơ ngẩn, nhưng ánh mắt chạm đến đôi mắt đen nhánh của nàng khi, hàn ý xong thẳng lên não, lập tức thanh tĩnh.
"Ngươi là ai!? Dám xen vào chuyện của ta!?"
Ninh Hạo bị thương nên phản ứng đầu tiên, chỉ vào Lam Nguyệt mắng.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, đột nhiên một viên đá lại đánh tới, lần này như cũ đánh vào mặt, Ninh Hạo bên má sưng vù lên, đủ thấy lực đạo mạnh cỡ nào.
"Ngươi to gan!....aa"
Đám người vừa muốn rống giận, lập tức những hòn đá lần nữa đánh tới, câu nói chưa dứt đã bị đánh đến oa oa kêu lên.
"Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng a! Ta sai rồi...!!!"
Ninh Hạo phản ứng lại kêu lên, hắn làm tiểu bá vương ở đây đã lâu, tất nhiên biết kẻ nào không thể chọc, kẻ yếu cũng có cái khôn của kẻ yếu, hắn không làm gì được nhưng có thể để người nhà hắn ra!
"Nữ hiệp bớt giận, chúng ta không dám nữa!"
Đám thiếu niên còn lại cũng nhao nhao phụ họa theo.
Lam Nguyệt không lên tiếng, nhưng đá đã không lại đánh xuống, chứng tỏ nàng bỏ qua.
Mấy thiếu niên nơm nớp lo sợ nhìn nàng, ở thì không được mà đi cũng không xong.
Lam Nguyệt thấy bọn họ đực mặt ra thì nhíu mày, cất tiếng:
"Muốn ta giúp các ngươi cút?"
"Không dám! Không dám! Chúng ta cút! Sẽ cút!"
Đám thiếu niên hoảng hồn, vội vừa chạy vừa kêu lên, chỉ chóc lát đã đi hết, không gian khôi phục yên tĩnh.
Đám thiếu niên đi xa, Lam Nguyệt từ trên tường vây nhảy xuống,đi đến trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên bị thương không nhẹ, hắn nằm trên đất không rên một tiếng, cũng không nhìn Lam Nguyệt.
"Tiểu đệ đệ, ngươi tựa hồ càng túng rồi?"
Lam Nguyệt cười nhẹ, rất có hứng thú xoa cằm, dùng giọng điệu ngả ngớn hỏi
Thiếu niên dường như giật mình, quay đầu lại, con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm nàng, bên trong đôi mắt không mang theo bất kì tâm tình nào.
"Là ngươi"
Thật lâu sau, thiếu niên mới chậm rãi mở miệng, giọng khàn lợi hại. Hắn lời vừa ra không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Lam Nguyệt có chút giật mình, nàng dung mạo biến hoá không nhỏ, hắn vậy mà liền nhận ra nàng rồi? Nàng và hắn cũng không thân nha??
Nghĩ đến đây, Lam Nguyệt có chút tò mò hỏi:
"Ngươi như thế nào nhận ra ta?"
Thiếu niên không đáp, chỉ lẳng lặng nằm trên đất.
Lam Nguyệt cũng không để ý, tiến đến, đem một viên màu đỏ đan dược bỏ vào miệng hắn.
Thiếu niên nhìn nàng chằm chằm, huyết mâu tựa hồ nhiễm lên một tầng ánh sáng.
Đan dược cao cấp vào miệng liền hoá, hắn muốn từ chối cũng không thể.
Lam Nguyệt đỡ hắn ngồi dậy, nhìn trên người hắn vết thương lấy tốc độ có thể thấy được khôi phục.
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ nhìn nàng chằm chằm không nói lời nào.
Lam Nguyệt cũng không thấy mất tự nhiên, chợt nhớ đến cái gì, mở miệng hỏi:
"Ngươi tên gì?"
"Ngươi hỏi làm gì?"
Thiếu niên thật lâu mới mở miệng.
Ta cũng không thể như những người kia gọi ngươi tiểu quỷ rồi tạp chủng nha? Chẳng lẽ ngươi thích như vậy?"
Lam Nguyệt lẽ thẳng khí thừng nói, sao lại thêm một câu trêu đùa.
Thiếu niên trầm mặc, rất lâu lại nói:
"Ta không có tên".
Lam Nguyệt: "..."
Không có tên? Chẳng lẽ không ai đặt tên cho hắn? Xem ra hắn so nàng trước đây chỉ có thảm hơn.
"Vậy ta đặt tên cho ngươi? Như thế nào?"
Lam Nguyệt hưng phấn nói, xong lại lâm vào trầm tư, cũng không chờ chính chủ trả lời.
Thiếu niên: "..."
Hắn còn chưa đồng ý đâu! Nàng nghĩ cái gì a!!
"Ta không..."
Thiếu niên còn chưa kịp từ chối, đã bị Lam Nguyệt ngắt lời:
"Xích Dương! Gọi ngươi Xích Dương đi!!"
Hắn đôi mắt màu đỏ, cuộc đời lại..., Tóm lại cái tên này rất hợp với hắn a!
Thiếu niên sững sờ,
Xích Dương?
Thật là một cái tên vừa kì lạ vừa ấm áp.
"Tốt! Xích Dương! Sau này ta gọi ngươi là A Dương đi! Ta gọi Lam Nguyệt"
Thiếu nữ gương mặt vốn băng sương lúc này lại mang theo thanh thiển ý cười, đẹp đến Xích Dương quên đi trả lời như thế nào.
Cuộc đời hắn một màu đen tối, mà nàng giống như ánh sáng duy nhất, kéo hắn về với dương quang.
Ta đã bắt đầu việc học, nên sau này sẽ không thể đăng truyện thường xuyên, nhưng ta sẽ tranh thủ, các nàng chớ trách, thỉnh chờ online!