Chương 43: Quay Về Đế Đô

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Nguyệt mất một canh giờ rời đi Lạc Nhật sơn mạch, đến phụ cận Thanh Huyền Thành, nàng dừng lại mua một ít trang phục, sau đó cũng không dừng lại, mua một con ngựa, chạy như bay về Đế Đô.

Nàng đi lâu như vậy, không biết Lục Y như thế nào. Một tháng cũng qua, Phượng Lam Thanh chắc đã tự do, nàng phải nhanh chóng trở về.

Nếu Phượng Lam Thanh đến tiểu viện, vậy Lục Y...

Lam Nguyệt trong lòng không khỏi trầm xuống, tăng nhanh hơn tốc độ.


Đế Đô.

Phượng gia tướng quân phủ.

"Chát, chát"

Tiếng roi vang lên liên tục, kèm theo tiếng chửi mắng liên tục của nữ nhân:

"Tiện tỳ! Nói, phế vật kia đi đâu rồi! Còn kính miệng, cẩn thận mạng chó của ngươi!"

Phượng Lam Thanh trường tiên không ngừng vun lên, mang theo cuồn cuộn linh lực.

Nàng vốn là Hoả hệ linh giả, mỗi đòn roi đều chứa hoả thuộc tính, mỗi đòn đánh lên người Lục Y đều để lại vết bỏng, tiếng thịt cùng vải cháy "xèo xèo" vang lên.

Lục Y đau đến chết đi sống lại, mỗi lần ngất đi đều bị dội nước lạnh đến run cầm cập tỉnh lại, tỉnh lại sau lại tiếp tục bị hành hạ. Nhưng nàng kiên quyết cắn răng, không rên một tiếng.

Nàng bàn tay nắm chặt, là một cái hết sức bình thường chủy thủ, bàn tay nhỏ nhắn đã huyết nhục mơ hồ, nhưng Lục Y không có ý định buông ra.

Phượng Lam Thanh tức giận đến không được, hôm qua nàng vừa được thả ra, mặc dù mẫu thân dặn dò không được gây phiền toái, nhưng nàng không cam tâm, tìm đến chỗ Phượng Lam Nguyệt.

Đáng chết tiện tỳ dám cản nàng, nàng tỳ nữ xong lên còn bị nó làm trọng thương.

Phượng Lam Thanh tức giận đem Lục Y cấp bắt. Lục Y được Lam Nguyệt huấn luyện võ đạo, thể chất cải thiện không tồi, xong Phượng Lam Thanh vẫn là linh giả, nàng tất nhiên không phải đối thủ, cuối cùng bị bắt.

Phượng Lam Thanh muốn giật đi nàng vũ khí, nhưng Lục Y thề chết không buông cuối cùng có một màn này xảy ra.

Phượng Lam Thanh đem trường tiên thu lại, dùng chân đạp lên mặt Lục Y, ánh mắt tràn ngập điên cuồng đố kỵ.

Một tiện tỳ mà thôi, gương mặt tốt như vậy làm gì!

Lục Y mặc dù mới hơn mười tuổi, nhưng mặt mày tú lệ, thanh nhã vô cùng, mắt to tròn, mi thanh mục tú, lớn lên tuyệt đối là mỹ nhân!

Phượng Lam Thanh ánh mắt xẹt qua một tia ngoan độc, từ trong túi lấy ra một phen chủy thủ, tàn nhẫn hạ xuống Lục Y mặt.

"A..."

Lần này Lục Y không nhịn nổi hét lên, trên mặt máu chảy ròng ròng. Nàng đau đớn ôm mặt, không khỏi trên đất lăn lộn.

Phượng Lam Thanh cười dữ tợn, đối trong phòng rống to:

"Phượng Lam Nguyệt! Để bổn tiểu thư dạy dỗ ngươi!"

Dứt lời, nàng nhấc chân đạp bay cánh cửa vốn đã nát, đi vào phòng.

Căn phòng cũ nát sập sệ, xong vẫn được thu dọn hết sức gọn gàng, chăn giường bị chắp vá vô số cũng được sắp xếp ngăn nắp.

Phượng Lam Thanh đảo mắt nhìn qua, không thấy! Phượng Lam Nguyệt vậy mà không tại trong phòng!

Tiện nhân đó đi đâu! Chẳng lẽ nó không ở Phượng phủ!?

Phượng Lam Thanh đi ra ngoài, trường tiên vung lên, quấn lấy Lục Y cổ kéo lên.

Lục Y bị trường tiên quấn đến ngạt thở, bất chấp lửa trên tiên nắm lấy kéo, hy vọng làm nó nớ lỏng.

Phượng Lam Thanh mạnh hừ một tiếng, vung roi kéo Lục Y bay lên, đánh vào bàn đá trên sân.

Ầm một tiếng, bàn đá hoàn toàn đổ ngã.

"Nói! Tiện nhân Phượng Lam Nguyệt ở đâu! Nếu không bổn tiểu thư chặt ngươi tay!"

Lục Y đau đớn run lên, nàng cảm giác được, xương sườn gãy đoạn, toàn thân gần như mất cảm giác.

Lục Y đôi mắt đã mơ hồ không rõ, nàng khoé môi khẽ mở, trong lòng lại vô cùng hối tiếc.

Tiểu thư, Lục Y không thể lại bên cạnh chăm sóc người, tiểu thư, người nhất định phải bảo trọng a...

Phượng Lam Thanh thấy Lục Y không nói, tức giận cướp lấy một thanh kiếm trong tay tỳ nữ, hung hăng tiến đến chỗ Lục Y. Nàng kiếm giơ lên, Lục Y tuyệt vọng nhắm lại mắt, Phượng Lam Thanh như phát điên một kiếm chém xuống.

"Keng"

Một thanh âm vang lên, cảm giác một đau chém xuống không thấy, Lục Y chỉ nghe tiếng Phượng Lam Thanh hét lên, phịch một tiếng dường như ngã xuống đất.

Nàng kinh ngạc mở ra mắt, liền nhìn thấy Phượng Lam Thanh cũng một mặt kinh ngạc, sau đó hoảng sợ nhìn về phía cửa.

Lục Y dõi mắt, nàng nhìn đến bóng dáng quen thuộc kia khi, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, nước mắt chực trào ra.

Tiểu thư trở lại! Nàng cuối cùng quay về! Có trời mới biết một tháng nay nàng như thế nào lo lắng! May mắn tiểu thư bình an trở về a! May mắn!

Thiếu nữ từ cửa bước đến, ba ngàn tóc đen trong gió vũ động, màu xanh nhạt phục y tán lạng bay, tuyệt mỹ dung nhan một mảnh băng sương, đôi mắt đen ngòm, âm u khiến người khác run sợ.

Nàng vừa bước vào cửa liền nhìn đến một màn như vậy, nếu trễ một chút, kiếm kia chém xuống, tay của Lục Y chắc chắn đứt lìa.

"Tiểu thư, người trở lại, tốt, tốt quá..."

Lục Y yếu ớt nói, thanh âm tràn ngập vui vẻ chi ý.

Lam Nguyệt đảo mắt nhìn nàng, lạnh lẽo băng sương nháy mắt hiện lên nhu hoà. Trong lòng ấm áp, nha đầu này, bản thân đã như vậy còn quan tâm nàng! Thật sự không bớt lo!

Lam Nguyệt tiến đến đỡ Lục Y, nhìn nàng trên người vết thương, Lam Nguyệt không chút do dự từ không gian lấy ra một viên màu xanh đan dược, cho Lục Y uống vào.

Ẩn tộc đan dược, cấp bậc tuyệt đối không tầm thường.

Vết thương trên người Lục Y lấy tốc độ mắt thường có thể thấy lành lại.

Phượng Lam Thanh ở một bên run sợ nhìn một màn này.

Nàng bị thương từng ăn qua đan dược, nhưng dù là thượng phẩm đan dược cũng cần một canh giờ mới có thể khôi phục, Phượng Lam Nguyệt rốt cuộc làm thế nào mà thương thế của tiện tỳ kia nhanh như vậy đã lành!?

Nàng trên người chẳng lẽ có thứ tốt?

Phượng Lam Thanh từ dưới đất đứng lên, lòng tham nháy mắt nổi lên.

Đan dược tốt như vậy, sau có thể ở trong tay một phế vật được!

"Phế vật, cuối cùng cũng bò ra ha! Cấp bổn tiểu thư quỳ xuống, đem đan dược kia lấy ra, bổn tiểu thư vui vẻ liền tha ngươi mạng chó!"


Thảm, Phượng Lam Thanh hôm nay liền thảm không đỡ nổi ~

Ai hóng không nè! Hóng liền tặg ta sao đi ~