Chương 3: Lần đầu gặp gỡ(1)

Một lần, Mộ Dung tướng quân cưỡi ngựa ra ngoài thành săn bắn, khi trở về nhìn thấy Mộ Dung Nhược Ly khi ấy chỉ được bảy tuổi bị bỏ rơi bên vệ đường, lúc Mộ Dung tướng quân đưa nàng về, cả 3 vị phu nhân đều thập phần vui sướng, nguyên do là Mộ Dung gia cho tới giờ vẫn chưa có nổi một nữ nhi, vì vậy mà Mộ Dung Nhược Ly cư nhiên trở thành bảo bổi trong lòng ba vị phu nhân.

Mộ Dung tướng quân Mộ Dung Viêm càng cưng chiều nàng, hai vị ca ca đối với nàng lại càng tốt, tới mức không có gì đáng nói. Nhưng năm đó Mộ Dung Nhược Ly bảy tuổi, người trong Mộ Dung phủ không ai nhìn ra điểm bất thường, nàng đối với nơi này thực chất có chỗ không đúng.

Nàng bẩm sinh đã ngốc, không biết nói, chỉ nhìn ngơ ngác một chỗ.

Vấn đề này được Mộ Dung Phủ giữ kín trong lòng, một từ cũng không được phép nói ra. Ngoại trừ ba năm trước, lúc nàng tỉnh lại trong cơ thể này, mọi người ai cũng kinh ngạc, khó mà chấp nhận nổi sự thật này, cho tới hiện tại, cũng chẳng ai muốn nhắc tới chuyện này nữa.

Phong La quốc năm thứ ba mươi chín, quốc hiệu Đại Tề, Tiên đế qua đời, tại vị ba mươi chín năm, , Thái tử Vân Hiên kế thừa hoàng vị, đổi quốc hiệu là Vị Vân, đại xá thiên hạ.

Tính ra, bây giờ là Vân quốc năm thứ tám, nàng xuyên tới thế giới này cũng là lúc Vân Hiên hoàng đế lên ngôi được tám năm.

Nhược Ly chưa từng gặp Vân Hiên, nhưng nàng có suy nghĩ, có lẽ y chính là kiếp sau của anh trai nàng. Bởi vì phật đà sư tổ đã từng nói với nàng, nàng đến đây là để tiếp tục đoạn tình duyên không nên đó, chấm dứt di hận kiếp sau của nàng.

Nháy mắt, ngày hoàng cung tuyển tú đã đến, Mộ Dung tướng quân cho kiệu tám người khiêng đưa Nhược Ly vào cung, theo sau vô số tùy tùng bảo vệ. Lúc này, Nhược Ly vừa mới đặt chân lên kiệu, bọn nha hoàn đi theo tiễn đưa đã mặt đầy nước mắt. Đặc biệt là Đại nương và Tam nương, bộ dáng của họ quả thực không khác việc tiễn biệt liệt sĩ hi sinh vì nước là bao, làm cho láng giềng người xem rất cảm động.

“ Thật sự hy vọng Tam tỷ sẽ không được chọn, nghe nói trong cung có rất nhiều nữ nhân ăn thịt người.” Mộ Dung Thiên Phượng không khóc, nhưng mấy ngày rồi, nàng vì tỷ tỷ mà vái lạy bồ tát, cực kì hi vọng tỷ tỷ sẽ không trúng tuyển để tránh tương lai phải chịu khổ nơi hoàng cung tăm tối đó.

“Nha đầu ngươi nói gì vậy.” Đại nương tức giận giáo huấn, Tam nương cũng gõ nhẹ lên đầu.

Hôm nay mọi người đều đến đông đủ, chỉ thiếu duy nhất Nhị ca, Đại ca Mộ Dung Thiên Hữu giống phụ thân, đều là danh tướng quân, chỉ là ba tháng trước đã bị phái tới biên cương đánh giặc.

“ Ai” Nhược Ly nhẹ thở dài, quay về phía mọi người nói lời từ biệt, sau đó ngồi lên kiệu. Hôm nay là ngày nàng rời đi nhưng người quan trọng nhất của nàng lại không có ở đó, nàng làm sao có thể không thở dài.

Mộ Dung Viêm mỉm cười nhìn theo kiệu chở Nhược Ly chậm rãi đi, trong lòng thật tình chúc phúc.

Có người nói, Hoàng thái hậu không phải là mẹ ruột của đương kim hoàng thượng., nhưng trong cung Mộ Dung thái phi lại là cô nãi nãi( bà cô) của phụ thân, bởi vậy lần này tuyển tú, phụ thân hẳn là vỗ ngực thành công, nhưng càng là như thế, trong lòng Nhược Ly lại càng phiền muộn, bên tai nàng từ từ truyền lại lời Phật tổ ní với nàng hôm đó: Tất cả đều là duyên, chớ cưỡng cầu.

Chớ cưỡng cầu, Nhược Ly không hiểu những lời này có ý tứ gì, chẳng lẽ cả đời nàng mãi mãi không thể ở bên anh trai ư? Hay là kiếp sau anh trai nàng vẫn khong yêu nàng?

Tâm, đột nhiên đau đớn, Nhược Ly đứng lên ôm ngực, như muốn bảo vệ nơi chỉ thuộc về anh trai thôi. Kiếp sau nàng muốn làm một cái cây vô hồn, còn kiếp này, nàng sẽ mang thân phận gì đây?

Một cơn gió bất chợt thổi tung rèm kiệu, một chiếc phong thư mang tên Nhược Ly rơi trên chân nàng. Nhìn thấy phong thư, Nhược Ly lập tức hiểu ra người này là ai, còn ai ngoại trừ Nhị ca tính tình phong lưu của nàng.

Nhược Ly cười ảm đạm, nàng dùng ngón tay mảnh mai, lấy bức thư từ trong phong thư, nhẹ nhàng mở ra, vừa thấy chính là bài thơ mấy hôm trước nàng vừa viết – Ngu mỹ nhân.

Hồng tường lục ngõa Kim Loan điện

Đa điểu dật sự hiện.

Tiêm tiêm tô thủ nhạn linh chư,

Câu tâm đấu giác khánh trúc diệc nan thư.

Tu hoa bế nguyệt bất tái hữu

Cung tường nhan như cựu

Lân tê nhất điểm khúc hàm tình

Túng vạn thủy thiên sơn diệc tự bỉ lân.

Đọc xong câu cuối cùng, trong lòng Nhược Ly có chút thản nhiên phiển muộn, hốc mắt cũng dần chuyển sang màu đỏ, Nhị ca là đang nhắc nhở nàng, nơi nàng sắp đến đầy rẫy mưu mô, cuộc sống sau này của nàng chắc chắn có nhiều biến đổi. Đây giống như đang nói nữ tử ở trong bài thơ, mọi việc ở tương lai đều khó khăn, khó đoán.

Một cơn gió khác thổi qua, giọt lệ trên khoé mắt Nhược Ly rơi lên phong thư, nở rộ như những đóa hoa đầy mê luyến.

Ồ, nàng trở nên thảm thương như thế từ khi nào vậy? Cỗ kiệu này sẽ dẫn nàng tới chỗ nào đây? Đến cuối cùng là bi kịch hay sẽ là hạnh phúc?

Mộ Dung phủ cách hoàng cung không xa, nhưng đi kiệu cũng phải hơn một canh giờ, khi kiệu chạm đất, Nhược Ly cảm thấy bản thân đã nghỉ ngơi một hồi lâu. Nha hoàn bên người là Thanh Ngọc chính xác là một cô nương lanh lợi, nàng vén rèm kiệu mìm cười với Nhựơc Ly: “ Tiểu thư, đã tới hoàng cung, có điều dường như chúng ta vẫn tới chậm một chút.”

Nhược Ly hơi nhăn mày, nàng từ tốn chỉnh lại bộ sa phục, đứng dậy.

P/s: Ủng hộ truyện trên trang "TruyenYY" và " Web truyện" nhé, truyện sẽ được cập nhật nhanh nhất và nội dung đảm bảo nhất. Lời của Dịch giả.