Sau bữa trưa, Thái hậu và Hoàng thượng đều đã nghỉ ngơi. Theo thói quen, Nhược Ly cũng sẽ như vậy, nhưng hôm nay nàng lại thập phần khác thường, không muốn nghỉ ngơi. Buổi trưa trôi qua, Nhược Ly một mình đi tới miếu Tiên nữ, dự định xem nhân duyên cho bản thân.
Chân vừa bước vào miếu Tiên nữ, liền thấy một bóng dáng quen thuộc – Hoàng thượng?
Nhược Ly sợ hãi lùi sau một bước, tránh bên bức tường, xem xét động tĩnh bên trong, trong lòng không khỏi tò mò. Đây là nơi nữ nhân lui tới, hắn làm gì ở đây, lại cùng vị lão ni cô giải thẻ xâm nói chuyện gì đó. Bởi vì vị trí của nàng cách bọn họ khá xa nên không nghe rõ ràng nội dung.
Nam nhân có thể vào đây xin xâm? Hắn đã có hàng trăm phi tần, còn cần gì nhân duyên, hắn muốn dạng nữ nhân nào mà lại chẳng có? Nói vậy dây tơ hồng ở chỗ Nguyệt Lão, thực chất không hề tính hắn là một sợi, nếu không lỡ mà dính phải thì sẽ rất đau đầu.
Nhược Ly chớp mắt, hắn có thể cầu nàng không thể cầu sao? Nghĩ vậy, nàng liền bước vào miếu Tiên nữ. Vừa bước một bước, Vân Hiên lập tức xoay người nhìn nàng, trong mắt có chút kinh ngạc. Bộ dáng kia tựa hồ vốn định chất vấn nàng, thế nhưng lại phát hiện bản thân cũng ở nơi này, cho nên lời định nói lại nuốt xuống.
Nhược Ly nhìn khuôn mặt xám đen của hắn, trong lòng có cảm giác hân hoan của việc trả thù, nàng vội vàng quỳ xuống một bên hắn: "Công tử đúng là khách hiếm của miếu Tiên nữ, đến cầu nhân duyên sao?"
Không đợi Vân Hiên trả lời, lão ni cô đã đoạt nói trước: "Đúng vậy, đền Tiên nữ cho tới bây giờ, thật đúng là không có nam tử đến cầu nhân duyên", lão ni cô quay đầu nhìn Nhược Ly, mỉm cười nói; "Cô nương đến rút một thẻ nhân duyên đi."
Sắc mặt Vân Hiên thập phần khó coi, nhưng lão ni cô lại cho rằng hắn đang xấu hổ, mà Nhược Ly lại thập phần vui vẻ cầm lấy ống tre trước mặt, nhắm mắt lại, trong lòng thì thầm: "Tu mười năm mới được ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới đồng sàng cộng chẩm. Hi vọng thần linh tứ phương cho biết, nhân duyên kiếp này của Nhược Ly đang ở đâu."
Một thẻ xâm văng ra từ ống tre, Nhược Ly vừa định cầm lên lại bị Vân Hiên đoạt lấy, chỉ thấy hắn đưa cho lão ni cô nói: "Thỉnh ni cô đoán xâm."
"Đó là của ta" Nhược Ly một phen đoạt lấy. Đem nàng làm kẻ ngốc ư. Thẻ xâm của nàng, nàng có thể tự xem, không cần hắn đến trước lão ni cô giải thẻ, nếu thẻ xâm nói nàng hồng hạnh vượt tường, đầu của nàng chẳng phải là khó giữ sao?
Nhược Ly nhìn qua số thẻ, lập tức ném vào trong ống tre. Lắc lại lần hai, lần này khiến cho Vân Hiên không thể tìm ra. Sau đó nhìn qua lão ni cô mỉm cười, đứng dậy tìm số thẻ tương ứng phía sau, nhưng lại phát hiện ra, tất cả số thẻ đều có, duy chỉ thiếu mỗi số thẻ của nàng.
Đang lúc nghi hoặc lại thấy Vân Hiên cầm trên tay một mảnh giấy, mỉm cười gian xảo nhìn nàng. Trong lòng Nhược Ly đột nhiên ớn lạnh, chẳng lẽ nàng cầu một thẻ xâm lại khó đến thế sao? Không phải, ông trời, ta kính trọng ông, ông lại đối xử với ta như vậy sao?
Nhược Ly nở một nụ cười ôn nhu, đi lại quỳ trên miếng đệm bên cạnh Vân Hiên: "Công tử, có thể cho ta xem miếng giấy trên tay công tử một chút."
Vân Hiên thập phần hào phóng đưa mạnh giấy trên tay cho Nhược Ly, nàng nhanh chóng mở ra xem: "Duyên phận trời định, ngàn dặm quanh co."
Khẽ cười khẩy, trong lòng Nhược Ly vô cùng trống rỗng. Sau đó nàng cầm ống tre cầu thêm lần nữa, lại nhìn mảnh giấy trong tay, thở ra một hơi: "Trả lại ngươi, lần đầu ta không thành tâm nên không chính xác." Nhược Ly nhẹ cười, trả lại mảnh giấy cho Vân Hiên, chỉ thấy sắc mặt Vân Hiên tối sầm hơn phân nữa, Nhược Ly rùng mình một hồi.
Có điều, nàng không sợ nguy hiểm, tiêu sái đi tới bên lão ni cô đưa ra một mảnh giấy: "Tơ liễu trên cành rơi càng ít, tứ hải thiên nhai không chỗ tìm."
Lần này Nhược Ly thật sự tuyệt vọng, nếu liên hệ hai câu thơ này, có nghĩa nhân duyên của nàng chính là vị cữu ngũ chí tôn kia, còn nếu bỏ lỡ, chính là Tứ hải thiên nhai không chỗ tìm.
Chẳng lẽ, đời này của nàng tu hết một trăm năm lại có kết cục như vậy? Dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Vân Hiên, trong lòng nàng thở dài. Nếu đã là số mệnh, nàng còn sợ hãi hai từ "Sinh Tử" sao?
Cảm giác mất mác, nàng buông mảnh giấy trong tay xuống, chậm rãi tiêu sái đi ra khỏi điện, trong lòng thét gọi một cái tên cách xa vạn năm. Anh ơi.. Nếu chúng ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau, vậy thì kết thúc đi, nếu kết cục đã được định sẵn, Phật tổ làm sao cho ta nguyện ý? Chẳng phải tất cả Thần phật đều biết, cái tên đó như đã khắc vào xương tủy ta, sai khiến ta sa đọa nhập ma sao?
Vân Hiên nhìn thấy bộ dáng thần hồn lạc thần phách của Nhược Ly, ánh mắt chợt lạnh vài phần, đứng dậy đi theo nàng ra tới cửa, nói: "Ái phi dường như muốn chống lại đoạn nhân duyên đã an bài này?"
Nhược Ly không biết Vân Hiên đi theo nàng, một trận kinh hãi, thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống, nhưng bàn tay Vân Hiên nhanh chóng đỡ lấy nàng. Một lúc sau, Nhược Ly khôi phục thần sắc lại bình thường.
"Hoàng thượng nói gì vậy, đó là vinh hạnh của thần thiếp" nói xong, trong lòng Nhược Ly nhịn không được muốn khóc, nàng ngẩng đầu nhìn thái dương sáng rực trên bầu trời. Trời, nóng như vậy, mà lòng người, lạnh như vậy..
Sau giờ ngọ, tiếng gõ mõ lại vang lên liên hồi như muốn xuyên thủng hai tai Nhược Ly.
Cơn đau đớn lại bắt đầu muốn đục khoét nội tâm nàng. Nhược Ly nửa nằm trên giường đau đớn chịu đựng, lúc nãy vừa mới tắm rửa qua, bây giờ lại một thân mồ hôi. Thấy cơn đau của Nhược Ly khác với lúc trước, Thanh Ngọc không còn cách nào khác liền đi báo cho Vân Hiên. Một lúc sau, Vân Hiên vội vàng chạy đến.
Vân Hiên ngồi trên đầu giường Nhược Ly, nhẹ nắm hai tay của nàng: "Ái phi có chuyện gì vậy?" Ánh mắt lộ vẻ quan tâm nhưng cũng giống như đang dò hỏi.
Nhược Ly nhìn thấy cảm xúc trong mắt Vân Hiên một cách rõ ràng và chân thực, trong lòng vài tia cười lạnh. Mặc dù ở cùng hắn không nhiều thời gian, nhưng vẫn cảm nhận được trên người hắn có anh khí dũng mãnh, giống như sự đa nghi của Tào Tháo, lại giống sự cẩn thận của Chu Du.
Nhắm mắt lại, khi mở ra lại là một nụ cười thanh tú mềm mại: "Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng quan tâm, có thể hai ngày nay hết sức phiền muộn, nên mới như thế."
"Thật sao? Ái phi cảm thấy phiền muộn?" Vân Hiên tìm không ra biểu cảm nào liền nắm lấy tay Nhược Ly, vuốt ve ngón tay thon dài của nàng, giống như đang thưởng thức, lại dường như không yên lòng.
Nhược Ly thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng cấp cho thần thiếp một cổ cầm được không?"
"Được" Vân Hiên tựa hồ không hề ngạc nhiên trước yêu cầu của Nhược Ly, giơ tay ra hiệu cho Ngụy công công đem Phượng Lăng cầm trên mã xa đến, lại nói: "Hoàng hậu hiền đức, muốn đem cầm này tặng cho ái phi, trẫm liền thuận đường mang đi."
Trong mắt Nhược Ly mấy phần kinh ngạc, nhưng nàng nhanh chóng dấu đi: "Thần thiếp hồi cung nhất định sẽ đến Phượng Loan cung tạ ơn Hoàng hậu."
Lúc này Ngụy công công đã mang cầm tới, Vân Hiên lại gọi một người tìm giá cầm đặt lên giường, giúp Nhược Ly có thể ngồi trên giường đánh đàn, mà hắn lại ngồi một bên thưởng thức việc chơi đùa Bạch ngọc chỉ trong tay, hai mắt nhắm lại.
Nhược Ly nhăm mắt, cảm nhận tiếng gõ mõ từ bên ngoài cửa truyền đến. Sau đó mở hai mắt, tay vuốt nhẹ trên cầm, ngưng khí giữa các ngón tay, khí thế dâng tràn như thác nước cao vạn trượng chảy xuống, sóng khơi khơi ngàn trận.
Vân Hiên đột nhiên mở to hai mắt, gắt gao nhìn thẳng ngón tay Nhược Ly, nhưng sau đó ánh mắt lại hòa hoãn rất nhiều, Ngón tay Nhược Ly lưu luyến trên dây đàn, rất nhẹ nhàng, nhưng tiếng đàn thoát ra lại thấm đẫm sát ý, cùng tiếng gõ mõ chạm va chạm vào nhau.
Cách một bức tường vô hình, người kia nhíu mày, trên trán đã đầy mồ hôi, lời niệm Quan Âm thần chú trong miệng cũng không phát ra được nữa, cuối cùng nôn ra máu, ngã xuống đất.
Ngón tay Nhược Ly run lên, tiếng đàn nháy mắt trở nên nhẹ nhàng, uyển chuyển, như tình nhân dây dưa triền miên. Một lúc sau, tiếng đàn dừng lại, trán chảy đầy mồ hôi, đau đớn trong lòng cũng nhanh chóng biến mất, nàng cợt mỉm cười: "Thần thiếp hôm nay tâm tư lo lắng, tiếng đàn mạo phạm, thinh Hoàng thượng trách phạt."
Vân Hiên tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng không nói.
Nhược Ly trong lòng giật mình, không ngờ định lực của hắn hơn người như thế, vậy mà không có nửa điểm bị ảnh hưởng. Nhìn lên trán hắn, thế nhưng lại không có giọt mồ hôi nào.
Lòng Nhược Ly trùng xuống, biết rằng hắn không chỉ võ công trác tuyệt, mà tâm trí cũng cao hơn người thường.