Thái hậu là người theo đạo Phật, vì vậy nàng luôn bình tĩnh trước mọi việc. Sự yêu thương mà nàng dành Nhược Ly không hề giả dối, mà Nhược Ly cũng hiểu được rằng, muốn trụ lại được ở hậu cung cho tới cuối cùng, nàng phải dựa vào cây đại thụ là Thái hậu.
Bất luận, nàng có phải là đương kim Thái hậu hay không thì hiện tại nàng vẫn là mẹ đẻ của Cung vương gia đương triều. Nghĩ đến đây, Nhược Ly nhịn không được liếc mắt sang Vân Duyên, Vân Duyên nhìn lại nàng mỉm cười.
Nhược Ly sửng sờ, mặt hồ yên tĩnh trong lòng nàng lại bắt đầu gợn sóng, khiến cho nàng không biết làm thế nào cho phải.
“ Sao sắc mặt Nhược Ly lại đỏ như vậy?”
Thanh âm Thái hậu như ngòi nổ bên tai Nhược Ly, khiến nàng không khỏi giật mình, nhưng nghĩ đến thân phận, Nhược Ly mỉm cười nói với Thái hậu:
“ Là thần thiếp vừa uống một ly rượu mạnh, lúc này rượu vừa ngấm vào người.”
Nàng vừa dứt lời, rất nhiều ánh mắt bắn tới, trong đó một đạo ánh mắt rất lạnh lùng, làm cho toàn thân Nhược Ly đang nóng như lửa trực tiếp bị ném vào bồn nước lạnh.
“ Ra là thế.” Thái hậu gật gật đầu trấn an, nhẹ vỗ tay Nhược Ly; “ Nếu hôm nay Nhược Ly không được khỏe, vậy sớm trở về nghỉ ngơi đi, ai gia không giữ ngươi lại nữa.” Thái hậu nguyên bản còn muốn Nhược Ly ở lại hầu hạ, vừa nghe Nhược Ly nói như vậy, tâm trạng cũng không còn tốt lắm.
“ Đa tạ Thái hậu” Nhược Ly cúi người. Sau đó, động tác đứng lên thập phần tố khiết làm lay động người khác. Thanh Ngọc lập tức bước lên dìu đỡ. Trong tầm mắt lạnh lùng của Vân Hiên, chậm rãi bước ra khỏi cửa Khôn Ninh cung, sau đó biến mất trong màn đêm.
Đêm lạnh như nước, trăng sáng như gương.
Nhược Ly trở về Chiêu Hoa điện, trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ, nàng chỉ có thể để Thanh Ngọc đốt hương đánh đàn, thế nhưng tiếng đàn hỗn loạn, đủ thấy lòng nàng bất ổn không yên.
Nhược Tinh, anh ơi.
Nhược Ly vì hai tiếng này không khỏi kích động, trong lòng nhiều lần suy nghĩ cuộc sống sau này của nàng rốt cuộc sẽ như thế nào, Hoàng thượng không phải là Nhược Tinh, vậy nàng còn muốn ở đây làm gì?
Nếu nói nàng nguyện ý ở lại đây trở thành nữ nhân thê lương trong bức tường cung cấm này, vậy thì đối tượng đó bắt buộc chỉ có thể là anh trai nàng.
“ Tiểu thư” Thanh Ngọc không thể nghe được tiếng đàn lộn xộn của Nhược Ly, nàng lấy tay chặn tay Nhược Ly lại, khẽ thở dài: “ Tiểu thư, tiểu thư còn nhớ rõ lời lão gia nói gì không?”
Nhược Ly không chú tâm:“ Là gì?”
Thanh Ngọc hơi nhíu lại, nàng ngẩn người nhìn Nhược Ly: “ Tiểu thư, nếu người thật sự muốn cùng Cung vương gia hợp tác thành công, trước hết phải lật đổ Hoàng hậu, giúp lão gia trừ bỏ chướng ngại.”
Dây đàn đứt, tay Nhược Ly run lên.
Một tiếng tức giận: “ Thanh Ngọc, ngươi thật to gan.” Nhược Ly quay đầu nhìn chằm chằm vào Thanh Ngọc đang quỳ gối một bên, nàng vừa nói cái gì?
“ Tiểu thứ thứ lỗi” Thanh Ngọc cúi đầu nhưng không thấy nửa điểm hốt hoảng: “ Thanh Ngọc là vì tiểu thư, tiểu thư hẳn đã biết lão gia là người có dã tâm, tuy rằng lão gia yêu quý tiểu thư, nhưng một khi tiểu thư làm hỏng đại kế của lão gia, hậu quả thật sự khó lường.”
Mi tâm Nhược Ly run lên nhè nhẹ, nàng vì cái gì mà phải nói ra, vì cái gì? Nhược Ly nhắm chặt hai mắt, một lúc sau trong lòng dịu xuống, sắc mặt khôi phục bình thường.
Xem ra, công phu của nàng từ trước tới giờ vẫn chưa đủ sâu, nếu không tại sao lại dễ dàng đem nội tâm trong lòng biểu lộ lên mặt.
Ba năm trước nàng bị anh trai làm tổn thương, trái tim nàng không phải đã chết rồi sao? Hay chung quy nữ nhân là động vật dễ bị tình cảm chi phối?
Nhược Ly ngưng thần nín thở, hai tay lướt trên huyền cầm, âm thanh cảm động từ từ chảy ra từ đầu ngón tay, như muốn nói lên nỗi bi thương nhân gian. Sáu sợi dây đàn lướt nhẹ trong tay nàng, triền miên, mê hoặc.
“ Không ngờ cầm thiếu một dây, mà ái phi vẫn có thể đánh được những âm thanh êm tai như vậy.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên làm cho Nhược Ly thoáng chốc ngẩn ra, nhưng rất nhanh bình tĩnh, ngón tay vẫn không dừng lại: “ Hoàng thượng quá khen.”
“ Nô tì tham kiến Hoàng thượng” Thanh Ngọc lập tức cúi đầu quỳ xuống, lúc này Nhược Ly mới dừng lại, đứng lên hướng Vân Hiên thỉnh an.
“ Bình thân.” Giọng Vân Hiên không còn lạnh băng như trước, hắn đi vào trong đại điện, nhìn thấy cổ cầm mà Nhược Ly vừa đánh: “ Ái phi có thể đánh được huyền cầm sáu dây ư?”
Nhược Ly đứng phía sau Vân Hiên, cúi đầu suy nghĩ hắn nghe được tiếng cầm từ khi nào, lại từ lúc nào đứng trước cửa Chiêu Hoa điện nghe các nàng nói chuyện.
“ Thần thiếp từ nhỏ đã yêu thích cổ cầm, hiểu được chút âm luật, nên huyền cầm sáu dây vẫn có thể đàn một chút.” Nhược Ly nhẹ giọng nói, nhưng trước sau vẫn chưa hề quay lại nhìn Vân Hiên.
“ Ồ” khóe miệng Vân Hiên xen lẫn chút hoài nghi: “ Trên giang hồ có Lục Chỉ Cầm Ma, ái phi có từng nghe tới?”
Thanh Ngọc cùng Nhược Ly đều sửng sốt, sau đó Thanh Ngọc lui xuống bưng trà. Nhược Ly không thể không đem vị quân vương này mà nhìn cho kỹ, tuy ở trong thâm cung, nhưng y lại biết hết chuyện giang hồ.
“Hoàng thượng vì sao mà biết được?”
Khóe mắt Vân Hiên quét qua Nhược Ly, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “ Sắc mặt ái phi tựa hồ không tốt lắm, chẳng lẽ ái phi cũng biết Lục Chỉ Cầm Ma sao?”
Nhược Ly hơi nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng nở một nụ cười tuyệt sắc: “ Hoàng thượng hù dọa thần thiếp sao? Lục Chỉ Cầm Ma? Nghe thật đáng sợ.”
Nhược Ly vẫn suy nghĩ về Vân Hiên, y quả không đơn giản.
Liên tục những câu hỏi, nhưng hắn lại trầm mặc không nói, chỉ dùng ánh mắt phức tạp đánh giá nàng, sau đó gọi Ngụy công công, di giá tới điện Dương Tài nhân.
Vân Hiên vừa rời khỏi, Nhược Ly cúi đầu thở ra một hơi, nhưng lại nhớ tới ánh mắt vừa rồi y nhìn nàng, trong lòng liên tục có sự cảnh báo. Quả nhiên, hoàng cung không phải là nơi thích hợp để hỗn loạn. Suy nghĩ lập tức thay đổi, nàng làm sao có thể đấu lại vị hoàng đế được xem là quân vương tinh anh nhất trong các triều đại đây?
Khi Thanh Ngọc bưng trà đi lên, thấy Vân Hiên rời đi, bất giác cũng thở ra một hơi: “ Tiểu thư, võ công của Hoàng thượng không phải tầm thường.” Có thể che được thính lực của hai người mà nhẹ nhàng vào đây, dễ dàng thấy được y là khinh công trác tuyệt.
“ Đây không phải là vấn đề.” Nhược Ly nhìn về bóng đêm bên ngoài, theo gió nắm lấy một đóa hoa hải đường bay vào: “ Chỉ sợ, hắn biết hết sự tình giang hồ.”
Lục Chỉ Cầm Ma? Nhược Ly nhìn bàn tay trắng nõn của mình. Người giang hồ tại sao lại nhàm chán như vậy, cư nhiên lại đặt một cái tên khiến người khác khó chịu?
P/s: Ủng hộ truyện trên trang "TruyenYY" và " Web truyện" nhé, truyện sẽ được cập nhật nhanh nhất và nội dung đảm bảo nhất. Lời của Dịch giả.