Hoàng cung quả thực không phải là nơi để hỗn nháo, có lẽ nó dành cho những người như nàng.
Trời vừa sáng, các phi tần trong cung đều đã đến bái kiến quý phi nương nương nàng, còn mang theo rất nhiều lễ vật.
Nhược Ly mang một chiếc áo choàng màu vàng nhạt bằng tơ lụa, chậm rãi đi ra khỏi tẩm điện, bước lên bậc thang, ngồi lên ghế chính điện, quét mắt xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Phó Khiết, người được chọn làm Tiệp dư ngày hôm qua. Thật đúng là mỹ nhân, bộ sa phục màu hồng phấn trên người chắc là Hoàng thượng ban thưởng.
Nhìn qua một nữ tử khác, là Dương Ngôn hôm qua nàng cũng được sơ phong, nàng dung mạo bình thường, nhưng lại thập phần dịu dàng tao nhã, nghe rằng nàng là nhi nữ của Tri châu, quan viên đứng đầu một huyện, vậy nên nàng chỉ có thể làm một Tài nhân Chính ngũ phẩm nhỏ nhỏ trong số bảy mươi hai thế phụ.
Sau khi liếc nhìn những nữ tử phía dưới, tất cả đều mỹ mạo khuynh diễm, duy chỉ có Dương Ngôn dung mạo bình thường, điều này khiến Nhược Ly cảm thấy hơi khó hiểu.
“ Quý Phi nương nương thật có phúc khí, người là quý phi do đích thân hoàng thượng thân phong.” Phía dưới hai vị phi tần bưng trà nịnh nọt tiến lên, phải biết rằng, Hoàng thượng không bao giờ chọn mỹ nhân, mà nàng chính là người thứ nhất.
Nhược Ly nhíu mày chán ghét nhìn hai khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại tràn đầy biểu cảm nịnh nọt kia. Hành động đơn giản này của Nhược Ly khiến những người phía dưới im lặng, hai phi tần dâng trà vừa rồi cũng lúng túng lui xuống.
Thanh Ngọc đứng bên cạnh cười trộm, thập phần kính nể thái độ không giận mà uy của tiểu thư. Mặc dù phần khí phách này nàng đã từng thấy qua.
Thanh Ngọc đưa một cuốn sổ trong tay cho Nhược Ly, đó là cuốn sổ ghi chép mọi tư liệu dành cho Hoàng hậu và bốn vị phi tần, bởi vì hậu cung nhân số quá đông , không thể nhớ nổi, nên chỉ có thể nhanh chóng ghi lại thành sách.
Tứ phi đứng đầu Quý phi, trong hậu cung phải phụ tá Hoàng hậu cai quản lục cung, cho nên nhất định phải nhớ kỹ dung mạo của từng phi tần.
Vì vậy, Nhược Ly học theo cách điểm danh học sinh ở giáo đường, gọi tên từng người một bước lên.
Nhược Ly xem qua cuốn sách, hiện tại trong hậu cung có tổng cộng 14 vị phi tần, trong đó có sáu vị Tài nhân, bốn vị tần phi, một vị Bảo Lâm, một Tiệp dư, một Quý phi và một Hoàng hậu. Bốn vị tần kia chính là: Tu nghi, Tu dung, Sung hoa và cao hơn có Thuận nghi.
Xem ra, hoàng hậu quả nhiên là người có tâm tư, nếu không tại sao ngay cả một phi tần nhất phẩm cũng không sơ phong, thậm chí vị trí chính nhị phẩm cũng chỉ có bốn vị, hoặc có lẽ vị trí phi vị còn phụ thuộc vào gia thế.
Sau khi kết thúc lễ dâng trà cũng gần tới chính ngọ, lúc này một vị thái giám trong Khôn Ninh cung đến báo tất cả đến Khôn Ninh cung dùng ngọ thiện.
“ Thật không nghĩ ra được, bữa ăn trong cung cũng có người mời khách.” Nhược Ly cau mày nhìn theo đám nữ nhân đang đùa giỡn đi về phía trước, Thanh Ngọc liên tục cầm lấy xiêm y của Nhược Ly giật giật, sợ nàng gây khó dễ với đám nữ nhân để lộ sơ hở mà mắc mưu bọn họ.
Nhược Ly thật sự không thể chịu nổi những suy nghĩ linh tinh của Thanh Ngọc, nàng quay đầu bước đi, trên đường nàng nhìn thấy Dương Ngôn đang cúi đầu rãi bước , nàng tựa hồ đang có tâm sự, không yên lòng. Nhược Ly nhớ tới sự nghi hoặc của bản thân lúc ở trong đại điện, vì thế nàng đi tới bên Dương Ngôn: “ Dương Tài nhân không khỏe sao?”
“Quý phi nương nương?” Dương ngôn cả kinh, vội vàng quỳ xuống, nhưng nàng được Nhược Ly giữ lại: “ Miễn lễ.”
“ Đa tạ tỷ tỷ tỷ” nói xong, nàng tiếp tục cúi đầu bước đi.
Thanh Ngọc nhíu mày, nàng muốn tiến lên hỏi vị Tài nhân kia tại sao dám phớt lờ tiểu thư nhà nàng, nhưng lại bị Nhược Ly giữ lại. Có lẽ nàng cũng giống Nhược Ly, đều đã có người trong lòng.
Nữ nhân ở thời đại này rốt bị được xem là gì? Nhược Ly tưởng tượng có thể chính bản thân nàng phải ở lại đây mãi mãi, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, bất giác không khỏi run lên.
Có lần, một vị giáo sư sử học đã nói với nàng: “ Nếu trường đại học là nơi đào tạo ra những người phụ nữ tri thức, thì bằng cấp chính là danh hiệu của họ, nhưng để trở thành một người phụ nữ kiệt xuất, thì trải nghiệm xã hội là thước đo chính xác nhất.”
Nhưng vô luận, dù xã hội trải qua bao nhiêu năm nữa cũng không hơn gì hậu cung của đế vương, đây là nơi tranh đấu của nữ nhân, nơi bộc lộ tính đố kỵ của nữ nhân, dù là hoàng hậu hay phi tần đều giam hãm bản thân mình trong này.
Nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhiều nữ nhân như vậy lại chỉ vì một nam nhân, nhưng là một nam nhân không thể cùng lúc quan tâm nhiều nữ nhân, thậm chí còn mặc kệ bọn họ ở đây cắn xé nhau, đến cuối cùng, tất cả những thứ này là vì cái gì?
Khôn Ninh cũng hẳn là nơi duy nhất trong hậu cung còn giữ được sự sạch sẽ, Nhược Ly thầm nghĩ.
“ Thần thiếp bái kiến Hoàng Thái hậu, Thái phi nương nương, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế” chúng phi tần nhìn thấy Thái hậu cùng Thái phi nhất tề quỳ xuống hành lễ, một tiếng “ Đều miễn lễ” sau đó toàn bộ đều đứng dậy, theo cấp bậc từ cao tới thấp lần lượt ngồi xuống.
Lúc này, Nhược Ly mới biết vị cô nãi nãi này có bao nhiêu uy quyền, cho nên một chút nàng cũng không dám đắc tội, ngày hôm qua tại điện tuyển, một câu: “Nhược Ly, chớ vô lễ” đã khiến nàng được thỉnh giáo.
P/s: Ủng hộ truyện trên trang "TruyenYY" và " Web truyện" nhé, truyện sẽ được cập nhật nhanh nhất và nội dung đảm bảo nhất. Lời của Dịch giả.