Chương 14: Thần hồn

Trong ánh nhìn chằm chằm của Yêu Yêu, thân hình của Chu Nguyên lại di chuyển lần nữa, không nhanh không chậm thi triển ra chín mươi tám thức đoán long hí kia, lần này có vẻ thuần thục hơn nhiều, lại phối hợp với hô hấp của hắn, ẩn ẩn có điểm như mây trôi nước chảy.

Rống!

Đợi tới khi hoàn thành xong động tác sau cùng thì Chu Nguyên rơi vào xu thế há miệng hít vào, một đạo rồng ngâm như có như không phát ra từ bên trong cơ thể của hắn, thân thể của hắn lại rung lên ngay lập tức, nguyên khí trong thiên địa cũng ùa tới, biến thành một đạo bạch tuyến, bị Chu Nguyên nuốt vào trong miệng.

ầm ầm!

Nguyên khí vừa vào trong cơ thể thì thân thể nóng như lò lửa, Chu Nguyên tâm niệm vừa động thì cổ nguyên khí vừa dẫn nhập vào cơ thể giống như sóng biển, từng cơn từng cơn ập về đệ nhất mạch.

Lần trùng mạch này lại kéo dài nửa nén nhang.

Thân thể của Chu Nguyên ẩn ẩn phát ra hồng quang, trở nên nóng hổi khiến cho mồ hôi cũng nhanh chóng bốc hơi, hắn cảm giác được đệ nhất mạch trong cơ thể cư nhiên có dấu hiệu thả lỏng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, sau khi nghỉ ngơi khôi phục một thoáng, hắn lại tiếp tục thi triển chín mươi tám chiêu đoán long hí trong ánh nhìn chăm chú của Yêu Yêu.

Trong quãng thời gian tiếp theo, lại có thêm hai đạo rồng ngâm như có như không vang lên liên tiếp, cũng đại biểu cho Chu Nguyên lại tiếp tục tiến hành hai lần trùng mạch nữa.

Cộng thêm hai lần trước thì chính là bốn lần!

Bốn lần trùng mạch!

Những người chưa mở được nhất mạch thì mỗi ngày chỉ có thể trùng mạch một lần mà kinh mạch trong cơ thể đã khó mà thừa nhận nổi, nhưng Chu Nguyên lại được tới bốn lần, rốt cuộc kinh mạch của hắn cứng rắn tới mức nào đây?

Yêu Yêu đứng bên cạnh nhìn hồi lâu lúc này cũng xuất hiện vẻ rúng động.

Lúc này Chu Nguyên cũng không có lòng dạ nào mà đi để ý tới vẻ mặt của Yêu Yêu, lúc này toàn thân của hắn nóng bừng, khoanh chân ngồi trên mặt đất, hắn có thể cảm nhận được kinh mạch bên trong cơ thể truyền tới chút đau đớn, điều này cho thấy sau khi trải qua bốn lần trùng mạch, sức thừa nhận của kinh mạch trong cơ thể hắn cũng sắp tới cực hạn.

Hắn cảm ứng thử đệ nhất mạch kia, khóe miệng nhịn không được mà lộ ra ý cười vui mừng, đệ nhất mạch vốn bị phủ kín, trải qua bốn lần trùng mạch trước kia rõ ràng lại thả lỏng hơn một chút.

- Dựa theo hiệu suất thế này, e là không cần tới một tháng, chỉ cần thời gian mười ngày thì ta có thể hoàn toàn đả thông được đệ nhất mạch rồi!

Nghĩ tới tốc độ thế này, dù Chu Nguyên có trấn định hơn đi nữa thì cũng nhịn không được mà lộ ra vẻ kích động, lúc trước Thương Uyên nói hắn muốn khai mạch lần nữa sẽ khó khăn hơn người thường rất nhiều, nên hắn đã sớm chuẩn bị tư tưởng rằng phải mất mấy tháng mới có thể mở được nhất mạch, nhưng thật không ngờ, nhờ vào sự cường hoành của long hấp thuật cùng với độ cứng cỏi của kinh mạch trong người hắn, cư nhiên có thể rút ngắn được nhiều thời gian như thế.

Nhớ ngày đó Tô Ấu Vi một tháng đả thông được đệ nhất mạch thì lập tức trở thành người khai mạch nhanh nhất của dp.

Vậy nếu như hắn dùng mười ngày khai mạch thì sẽ ở trình độ nào đây?

Đương nhiên, Chu Nguyên biết rõ, Tô Ấu Vi khai mạch trong một tháng là nhờ vào thiên phú và bản thân, dù sao thì cô không có được dẫn khí thuật cao thâm, cũng không có canh cửu thú và gạo huyền tinh.

Cho nên, rốt cuộc là ai cao ai thấp thật sự khó mà nói rõ được.

Bất quá, có một điều Chu Nguyên có thể xác nhận chính là, bởi vì đây là lần thứ hai khai mạch, cho nên sau khi đệ nhất mạch của Chu Nguyên khai mở thì tất nhiên có thể mạnh hơn so với Tô Ấu Vi khi khai mở đệ nhất mạch, còn về phần có thể mạnh tới mức nào thì cũng chỉ có thể chờ tới lúc đó lại thử xem.

- Xem ra ngay cả Hắc gia gia cũng đã xem thường lần khai mạch thứ hai của ngươi rồi.

Giọng nói mang theo chút kinh ngạc của Yêu Yêu vang lên.

Chu Nguyên mỉm cười rồi nói:

- Có thể là kẻ thê thảm như ta cũng không có nhiều.

Yêu Yêu nghe thấy thế thì cũng gật đầu tán đồng, trên gương mặt trơn mịn như ngọc xuất hiện một nụ cười nhẹ, nói:

- Vậy cũng đúng, người vốn trời sinh đã khai mạch, nhưng sau đó lại bị phong bế bát mạch, chuyện thế này đúng là rất hiếm thấy.

- Chít chít.

Thôn Thôn nằm trên mặt đất ở một bên cũng chỉ vào Chu Nguyên, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt.

Bị một con thú nhỏ cười nhạo, Chu Nguyên khẽ cắn môi, vói tay nhặt một cục đá ném về phía Thôn Thôn.

Ngao!

Nhưng đối diện với tảng đá bị ném tới kia, Thôn Thôn há miệng một cái đã nuốt gọn lỏn, sau đó còn giương nanh múa vuốt khiêu khích với Chu Nguyên.

Chu Nguyên tức giận tới mức bật cười, ánh mắt đảo một vòng, cũng vói tay vào trong ngực áo lấy ra một miếng thịt khô, đây là do thịt nguyên thú được cẩn thận sấy khô mà thành, hắn dùng nó để khôi phục thể lực bị tiêu hao.

Lúc Chu Nguyên vừa lấy thịt khô ra thì hai mắt của Thôn Thôn liền nhìn chằm chằm qua, thè cái lưỡi hồng hồng ra, nước miếng chảy ròng.

- Ha ha.

Chu Nguyên nhìn nó cười ha hả, sau đó nhét miếng thịt khô vào trong miệng nhai ngốn nghiến, tiểu súc sinh, dám đấu với ta.

Ngao ngao!

Thôn Thôn thấy thế thì lập tức nổi giận, ngao ngao kêu lên.

Yêu Yêu thấy Chu Nguyên đang trêu ghẹo Thôn Thôn thì chợt nói:

- Nếu như nó thật sự nổi giận thì có thể nuốt người thật đấy, ngươi muốn xem thử cảnh tượng trong bụng nó thế nào à? Ta chưa từng thấy có thứ gì sống sót chui ra khỏi bụng Thôn Thôn đâu.

Động tác nhai của Chu Nguyên lập tức khựng lại, hắn nhìn Thôn Thôn đang tức giận xù đuôi lên nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó lại cười gượng quay sang hỏi Yêu Yêu:

- Ngươi có thể ngăn nó lại đúng không?

Yêu Yêu khẽ cong môi, cười như không cười nói lại:

- Có lẽ.

- Ngươi thắng!

Chu Nguyên cắn răng một cái, dứt khoát lấy hết thịt nguyên thú khô hắn để trong ngực áo ra, cười nịnh nọt đẩy về phía Thôn Thôn:

- Tới, ăn tự nhiên đi, ăn no vào!

Thôn Thôn trực tiếp nhảy phốc tới trước mặt Chu Nguyên, đầu lưỡi vươn ra cuốn một cái đã vét hết một chồng thịt khô vào miệng nhai chóp chép, bất quá thoạt nhìn có vẻ nó rất hài lòng với mùi vị của thịt khô, cái đuôi cũng vui vẻ lắc lư.

Ăn thịt khô xong, có vẻ như Thôn Thôn nhìn Chu Nguyên cũng thuận mắt hơn một chút, nó ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên vai Chu Nguyên, vỗ nhẹ một cái, giống như đang nói ngươi làm tốt lắm…

Khóe miệng của Chu Nguyên run rẩy một chút, tiểu súc sinh này sắp thành tinh mất rồi.

- Yêu Yêu tỷ, Thôn Thôn này rốt cuộc là nguyên thú mấy phẩm vậy?

Chu Nguyên nhìn về phía Yêu Yêu, tò mò hỏi thử, bởi vì hắn chưa bao giờ nhìn thấy nguyên thú có linh trí cao như thế.

Thôn Thôn thoạt nhìn giống như một chú chó nhỏ này nhất định là có lai lịch bất phàm.

Yêu Yêu nghe thấy vậy thì cũng lộ ra vẻ do dự một lúc, cuối cùng lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết nữa, kể từ khi ta hiểu chuyện tới nay thì Thôn Thôn vẫn luôn ở bên cạnh ta, bất quá Hắc gia gia từng nói, nếu như Thôn Thôn có thể hoàn toàn trưởng thành thì trong thiên hạ này e là không có bao nhiêu thứ nó không thể nuốt được.

Chu Nguyên thầm tặc lưỡi, Thương Uyên đánh giá Thôn Thôn cao tới như vậy? Xem ra tiểu súc sinh này thật sự không hề đơn giản…

- Yêu Yêu tỷ, ta từng nghe sư phụ nói, tạo nghệ nguyên văn của ngươi không thấp đúng không?

Chu Nguyên kéo móng vuốt Thôn Thôn đặt trên vai hắn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Yêu Yêu cười hỏi.

Yêu Yêu nhíu mày, hỏi lại:

- Muốn học nguyên văn à?

- Ta vẫn luôn học nguyên văn, dù sao thì nếu như ta không thể nào khai mạch thì đó cũng là hy vọng sau cùng của ta.

Chu Nguyên thành thật trả lời.

Yêu Yêu hơi cúi người, vươn tay ôm Thôn Thôn lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, còn Thôn Thôn thì thoải mái dựa vào trong lồng ngực mềm mại thơm ngát của cô, còn hơi ngo ngoe, Chu Nguyên nhìn thấy không khỏi thầm mắng một tiếng, tiểu súc sinh này có diễm phúc thật đấy.

Yêu Yêu khoan thai đi vào bên trong thạch đình, ưu nhã ngồi xuống mặt ghế đá, sau đó vươn ngọc thủ nâng má, thoáng chút lười nhác nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nói:

- Dạy mệt lắm, không muốn làm.

Chu Nguyên cũng ngồi xuống một chiếc ghế đá khác, trực tiếp ra giá:

- Tuy rằng rượu phỉ thúy cũng xem như rượu ngon, nhưng rượu ngon hơn nó còn nhiều lắm, ta tìm giúp ngươi.

Yêu Yêu nghe thấy thế thì lập tức mỉm cười hài lòng, phong thái lộ ra trong một thoáng này thật sự khiến cho trăm hoa trong hoa uyển này nhất thời mờ nhạt thất sắc, đồng thời cũng khiến cho trống ngực của Chu Nguyên đập dồn dập.

Cô khẽ mỉm cười:

- Thức thời lắm.

Chu Nguyên cũng mỉm cười, chợt nói:

- Nhưng mỗi ngày cũng chỉ có thể uống một bình thôi.

Yêu Yêu thu lại nụ cười, nhìn hắn với vẻ tức giận.

Nhưng Chu Nguyên vẫn không chút nhượng bộ, dù sao thích thì thích, nhưng không thể vô độ, Thương Uyên từng nói, Yêu Yêu không thể vận dụng nguyên khí, uống quá nhiều rượu sẽ khó tránh khỏi thương thân.

Thấy Chu Nguyên không chịu nhượng bộ, Yêu Yêu cũng khé cắn môi, nhưng sau cùng chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

- Ngươi đã từng học qua nguyên văn, hẳn cũng biết rõ, thứ gì là quan trọng nhất trong nguyên văn nhất đạo rồi chứ?

Yêu Yêu bình tâm lại, ngữ khí cũng trở nên bình thản hơn, cất tiếng hỏi.

- Thần hồn.

Chu Nguyên đáp.

Yêu Yêu khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

- Vậy ngươi có biết phân chia cảnh giới của thần hồn hay không?