Chương 7: Đồ Gốm Thành Công - Canh Cá

Kêu gọi mọi người vào Hang, Trần Huyền lựa chọn một số cá khô đưa cho mấy người phụ nữ phụ trách nướng cá, cũng căn dặn sau khi nướng xong thì đem cho hai người đang coi bãi đốt gốm. Dặn dò đâu vào đấy, Trần Huyền đi lại chỗ Vu bàn bạc kế hoạch cho ngày mai.

Vu và Thạch sẽ phụ trách việc bắt và hong khô cá, mùa đông sẽ kéo dài 3-4 tháng nên số lượng cá dự trữ cho cả bộ lạc sẽ rất lớn. Chưa kể nếu mọi sự diễn ra như những gì Trần Huyền muốn thì số lượng đồ ăn tích trữ sẽ còn cần nhiều hơn nữa. Vậy nên việc bắt cá không những không thể dừng lại mà còn phải càng tăng cường. Có kinh nghiệm hôm nay, Trần Huyền cũng an tâm giao việc này cho Vu và Thạch, bản thân hắn còn nhiều chuyện cần phải lo hơn nữa.

Trời về khuya, cả bộ lạc chìm dần vào giấc ngủ, chỉ còn 1-2 người phụ trách canh gác, cũng như giữ gìn ngọn lửa. Không gian im ắng, thi thoảng vang lên tiếng lách tách của củi cháy xen lẫn tiếng kêu râm ran của côn trùng.

Tiếng lạo xạo vang lên, Trần Huyền trở mình liên tục trên đống cỏ khô hắn đang nằm. Dù đã sinh hoạt tại đây vài ngày, hắn đúng là chưa có ngày nào thực sự ngủ ngon. Lớp đệm cỏ ẩm thấp, lâu lâu lại có mấy con rận chui từ đống cỏ ra leo lên người hắn, làm hắn rất khó chịu. Chưa kể tới cái mùi oi nồng trong không gian kín tới từ rác rưởi mọi người vất bừa bãi lâu ngày sinh mốc meo, hôi thối.

Không ngủ nổi, phần vì khó chịu phần vì tâm trạng Trần Huyền cũng đang hồi hộp suy nghĩ về mẻ gốm đầu tiên. Nhổm dậy nhìn về phía cửa hang, thấy dường như trời cũng đã dần dần có ánh sáng, Trần Huyền quyết định không ngủ nữa mà thức hẳn.

Lững thững đi ra ngoài, chào hỏi người gác đêm, Trần Huyền đi về nơi đốt gốm. Trời sáng sớm mùa thu se lạnh, Trần Huyền kéo cao cổ áo da thú, hai tay xoa vào nhau hít hà cho đỡ lạnh. Ra hiệu cho người ở đó không phải đứng lên, Trần Huyền đến cạnh ngồi xuống, nhìn đống than còn đang đượm hồng tỏa hơi nóng, hắn dần dần trở lên tỉnh táo.

Quan sát xung quanh, Trần Huyền lo lắng không biết kết quả ra sao, vì hắn cũng không phải dân chuyên về lĩnh vực này. Để đảm bảo hơn, Trần Huyền đã cố suy nghĩ về thiết kế lò nung, một khi làm được thì không chỉ đồ gốm mà Trần Huyền còn có thể đốt gạch.

Hắn muốn xây nhà, hắn muốn thoát ra khỏi cái hang âm u kín mít kia. Trần Huyền biểu thị cuộc sống như vậy hắn đã chịu đủ lắm rồi.

Trời dần sáng, ánh mặt trời dần dần soi tỏ phủ kín đại địa, vạn vật như sống lại. Không gian trở nên sống động, mọi người trong bộ lạc cũng đã dần tỉnh dậy, tiếng ồn ào huyên náo vang lên.

Có người đem cá khô ra nướng lại chuẩn bị cho bữa sáng, có người đi lấy trái cây bày ra để chuẩn bị chia phần cho mọi người. Nhưng phần đa người thì tản ra chui vào trong bụi cỏ đi vệ sinh. Trần Huyền nhìn mà ngao ngán lắc đầu, hắn nghĩ có thể hắn phải treo biển CAMDAIBAY không chừng. Hắn đã nghĩ tới sẽ phải quy hoạch lại tất cả, chứ nếu cứ tiếp diễn tình trạng này thì vệ sinh không đảm bảo thực sự sẽ dẫn tới nguy cơ bệnh tật cho cả bộ lạc.

Mà thời đại này, mắc bệnh dường như đồng nghĩa với cái chết, tuy Vu có khả năng chữa trị nhưng nếu số lượng lớn thì ngay cả Vu cũng chả có cách nào.

Trời sáng tỏ, mọi người cũng đã ăn uống xong, khu đốt gốm than lửa cũng đã tắt. Vu dẫn đầu mọi người ra quây xung quanh Trần Huyền, có lẽ ai cũng tò mò xem không biết thứ mà thủ lĩnh đã mất cả ngày hôm qua để làm ra là thứ gì.

Cười khổ gạt ra đám người, Trần Huyền cũng không biết kết quả như thế nào, thành công còn tốt chứ nếu thất bại, có lẽ cái mác trẻ con ngịch bùn chắc hắn không thể dũ bỏ được.

Gọi vài người đàn ông, kêu họ cẩn thận gạt lớp tro than đã nguội ra ngoài. Lộ ra dưới lớp than đen là từng khối từng khối đen đúa, loang lổ vài chỗ có màu đỏ cam.

Cầm lên tay chiếc nồi cứng chắc, Trần Huyền dùng ngón tay búng vào thành nồi phát ra những tiếng “bong, boong”. Đây thực sự là âm thanh của đồ gốm, Trần Huyền vui mừng nhặt hết từng món từng món, bỏ đi những thứ bị vỡ vụn thì cũng còn khá nhiều món còn nguyên vẹn.

Giờ chỉ cần kiểm tra độ rò nước nữa là ổn. Nếu đựng nước không bị rồ, Trần Huyền sẽ tăng lớn số lượng để đủ cho bộ lạc sử dụng, cũng như trao đổi với các bộ lạc khác.

Sai một người đem Nồi đi dùng cỏ khô đánh sạch lớp mùng hóng đen bám vào, sau đó đổ nước đầy nồi để kiểm tra. Một chiếc nồi đất màu đỏ cam đựng đầy nước được trưng bày trước mặt mọi người. Sau một hồi không phát hiện có nước rò rỉ, Trần Huyền vui sướng tuyên bố đồ gốm được chế tạo thành công.

Lệnh cho mọi người đem tất cả số đồ còn lại đánh rửa sạch sẽ, một nhóm đồ màu đỏ cam rực rỡ hiện lên trước mặt mọi người. Đem một chiếc nồi nhỏ cho Vu quan sát, Trần Huyền giải thích công dụng cũng như lợi ích mà đồ gốm mang lại so với chậu đá.

Dường như hiểu được sự tiện lợi cũng như công dụng của đồ gốm, Vu vùng lên cầm lấy chiếc nồi chạy nhanh về hang động. Dường như không ai để ý tới hành động của Vu, mọi người còn đang túm tụm bàn tán không hiểu vì sao chỉ từ một đống đất bùn đen đúa nhầy nhụa mà quay tay thủ lĩnh lại trở thành vật vừa cứng vừa nhẹ, lại xinh đẹp đến vậy. Là thần linh đã chỉ dạy cho thủ lĩnh chăng? có lẽ ai cũng sẽ nghĩ như vậy, tại những vật này vượt quá tầm hiểu biết của mọi người.

Mặc kệ sự ồn ào xung quanh, Trần Huyền lúc này đang cười một cách ngu ngốc, trong đầu hắn bây giờ chỉ quanh quẩn nào là Cá nấu, cá hấp, canh cá, cháo cá…. Nước bọt không kiềm chế được từ mép chảy ra ướt cả mảng lớn cổ áo.

Cầm nồi gốm trên tay, Trần Huyền khống chế không được bao tư tưởng kì quái nổi lên trong đầu mình.

Dường như không còn nhịn được nữa, Trần Huyền vội đi lấy cá khô bẻ vụn cho vào nồi, thêm đầy nước rồi gác lên bếp lửa. Chờ nước sôi hắn cho thêm chút muối còn lại, lại thêm vài cọng rau dại hắn hái được xung quanh. Một nồi canh cá bản handmade nguyên thủy ra đời.

Mùi canh cá bốc lên, kích thích những cái mũi xung quanh đang thi nhau hít hà. Với cuộc sống chỉ biết đến đồ nướng thì cái thứ mùi thơm mát, thanh ngọt này đúng là chưa ai từng thấy. Tuy vừa ăn cá nướng xong nhưng giờ bụng ai nấy đều sôi ùng ục.

Trần Huyền cũng không ngoại lệ, hắn lấy chén múc canh cá ra, thổi cho nguội bớt rồi đưa cho Vu, Thạch sau đó lại múc cho Trùng và Diệp mỗi người thêm một bát. Ra hiệu cho mọi người ăn cẩn thận kẻo nóng, Trần Huyền cũng múc cho bản thân mình một bát.

Đang chuẩn bị thưởng thức thành quả thì Trần Huyền nhìn thấy mấy người đang mặt đỏ tía tai, phùng mang trợn má vì ngụm canh cá nóng trong miệng. Dường như nó quá ngon nên không ai dám phun ra, nhưng lại quá nóng để có thể nuốt vào. Vậy lên hình ảnh những người quyền lực nhất bộ lạc tay bưng bát, người thì nhảy cà tưng cà tưng trước mặt bao người thực sự quá khôi hài.

Mang tâm trạng mong chờ đưa bát canh cá vào miệng, Trần Huyền bỗng nhăn mặt dừng lại. Sự thật không như hắn mong đợi, canh cá chỉ có vị mặn của muối, thêm chút chát chát từ rau dại, trong canh cá vẫn còn vị tanh. Để cho một người đã quen với đủ loại gia vị như Trần Huyền thấy rất thất vọng.

Cố uống hết bát canh cá, Trần Huyền đưa bát cho mọi người chia nhau lần lượt thưởng thức món canh mới lạ. Nồi nhỏ nên mỗi người chỉ được nửa chén, khiến ai thử qua đều nhìn về nồi canh mà thèm thuồng. Có lẽ nó dở đối với Trần Huyền, nhưng với những con người ở đây, nó thực sự quá mĩ vị, chưa kể một bát canh nóng còn làm mọi người trở nên ấm áp. Chỉ nửa chén canh nhỏ mà mọi người cảm giác no như ăn cả một con cá nướng vậy.

Ý thức được điều này, trong mắt Vu ánh lên tia sáng, cảm giác của Thạch lúc này cũng không khác gì, cả hai nhìn về phía Trần Huyền, càng kiên định việc trao chức thủ lĩnh cho hắn là lựa chọn sáng suốt.

Từ đây có thể nhìn ra người nguyên thủy cũng không thực sự ngu ngốc, chẳng qua suy nghĩ của họ còn chưa nhảy vọt được, nhưng chỉ cần nhìn thấy, thì sự tiếp thu của họ cũng rất đáng kinh ngạc.