Mọi chuyện sau khi được hai người đứng đầu bộ lạc quyết định, Trùng và Diệp cũng không phản đối vì Trần Huyền cũng là 2 người nhìn lớn lên, lại thêm Trần Huyền và Thạch ai đảm nhiệm thủ lĩnh với 2 người họ cũng chả có gì khác nhau. Thứ họ quan tâm là dùng sức lực của mình, để bảo vệ Vu, bảo vệ bộ lạc, thế là đủ rồi.
Ngày mới bắt đầu, cả Viêm bộ đã chuẩn bị cho một ngày bội thu dưới sự chỉ đạo của Huyền tân thủ lĩnh.
Hôm nay cả đội săn không ra ngoài mà cũng tham gia vào đội bắt cá, vì giờ đây việc bắt cá mang lại năng suất cao hơn nhiều so với việc đi săn, lại càng thêm an toàn. Lại thêm Thạch, Trùng và Diệp đều đang ở đây cho nên mọi người an tâm không lo lắng có thú lớn tấn công.
Trên bờ Vu đi đi lại lại chỉ huy người già và trẻ em mổ bụng, sơ chế cá mới bắt lên. Trần Huyền thì đứng quan sát lo chỉ huy chung tất cả mọi người.
Khúc sông này ngoài cá ra thì còn có cả tôm cua, trai nước ngọt... tuy nhiên chủ đạo vẫn là loài cá da trơn giống cá trê kia. Vì loài này sinh sản nhanh, lại ít bị khai thác nên gần như không có thiên địch, làm số lượng loài cá này nhiều đến ngạc nhiên, chính Trần Huyền cũng không nghĩ tới sản lượng cá lại nhiều như vậy
Có kinh nghiệm bắt cá từ hôm qua, nên hôm nay lượng cá mọi người bắt được cao hơn gấp mấy lần, mới không được bao lâu cá đã chất thành đống.
Tuy vui vẻ, nhưng Vu lại lo nghĩ sợ không bảo quản được. Đem nỗi lo nói cho Trần Huyền, Vu nói giờ đang mùa thu, nắng không còn gắt như trước, bộ lạc cũng không còn nhiều muối, không thể ướp muối phơi nắng làm cá khô được, bắt càng nhiều cá thì sẽ hỏng càng nhiều, mà lượng cá ăn trong ngày cũng có hạn, như vậy sẽ rất lãng phí.
Đây là chuyện vô cùng trọng đại với Viêm bộ, vì việc dự trữ thức ăn cho qua mùa đông rất quan trọng. Hàng năm đều có rất nhiều người chết rét,nhưng phần lớn là do không có đồ ăn, cơ thể không có năng lượng cung cấp. Chết phần lớn là người già và trẻ em, mà trẻ em lại là sức lao động tương lai của bộ lạc nên vấn đề này là nguyên nhân chính hạn chế bộ lạc phát triển.
Biết lo lắng của Vu, Trần Huyền vẫn tỏ ra bình tĩnh. Hắn cũng biết tình hình muối của bộ lạc thiếu thốn như thế nào, bởi Muối quá đắt so với tình trạng của Viêm bộ hiện tại. Có lẽ hắn sẽ phải sớm tìm cách giải quyết chuyện này.
Còn trước mắt, việc bảo quản cá không làm khó được Trần Huyền. Không phơi khô được cá dưới nắng mặt trời thì cũng vẫn có cách khác đó là Hun khói. Hắn nhớ tới kiếp trước trong một lần đi công tác Tây bắc, Trần Huyền đã thấy cách bà con nơi đó dùng khói để sấy khô thịt trâu, thịt cá. Tuy biết sẽ không bảo quản lâu được như khi có muối và hương liệu, nhưng chỉ cần giữ khô ráo thì bảo quản 2-3 tháng không thành vấn đề.
Tuy rằng trong đầu hắn kế hoạch rất nhiều, nhưng cơm vẫn phải ăn từng miếng, đi phải đi từng bước, mọi thứ không thể nhảy cóc quá nhanh hắn cũng không thể vô cớ vượt thời đại được.
Quay trở lại bờ sông, sau khi giải thích cho Vu hiểu việc cần làm. Dưới sự chỉ dẫn của Trần Huyền, mọi người chia nhau, nhóm đi kiếm củi, nhóm dọn dẹp sạch sẽ cỏ quanh khu vực. Mọi người dựng lên những cái giá gỗ lớn để chuẩn bị xông khô thịt cá, tiện cho việc bảo quản.
Mọi việc đều được Trần Huyền sắp xếp làm việc theo dây chuyền, đội săn bắt cá từ sông lên giao cho nhóm người già trẻ em sơ chế, rửa sạch. Rồi sau đó chuyển đến cho nhóm phụ nữ để đưa lên giàn xông khói.
Cả Viêm bộ được điều động, mỗi người mỗi việc, không có ai rảnh rỗi. Ngay cả Trần Huyền cũng đang sắp xếp lại kế hoạch trong đầu để chuẩn bị cho mọi tình huống. Vu quan sát mọi người làm việc, ban đầu từ nghi ngờ thì càng về sau càng có vẻ thả lỏng và an tâm.
Trần Huyền trầm tư suy nghĩ xem thứ bộ lạc cần nhất lúc này là gì, nghĩ đi nghĩ lại thì Muối vẫn là thứ hắn nghĩ tới nhiều nhất.
Đa phần cá bắt được là loài da trơn nên sẽ rất tanh nếu không có muối, lại thêm cơ thể nếu lâu không bổ sung muối sẽ trở nên yếu dần và dễ mắc bệnh. Thêm cả Trần Huyền nghĩ nếu có thể kiếm được gừng dại và xả ớt thì càng tốt, đây vừa là hương liệu cũng vừa là dược liệu, rất cần cho Viêm bộ hiện tại.
Nhưng hắn vẫn không quên hiện tại,tìm muối mới là ưu tiên hàng đầu. Trần Huyền nhớ lại kiến thức về mạch khoáng được học từ kiếp trước, vì sau khi nhìn thấy thứ muối vàng khè, mặn đắng, pha lẫn đất cát được mua từ Muối bộ lạc. Trần Huyền chắc chắn tại khu vực này có mỏ muối, chỉ cần thực sự có mỏ muối thì với kiến thức của hắn, việc tìm ra cũng như việc biến muối mỏ thành muối ăn thực sự quá dễ dàng. Vấn đề sức khỏe của cả Viêm bộ sẽ được tăng lên trên diện rộng.
Nghĩ là làm, Trần Huyền tiến về phía mấy thành viên của đội săn, hỏi xem trong quá trình đi săn có khi nào thấy động vật ăn đá hay liếm đất đá gì không. Muối bộ lạc có muối thì khả năng quanh đây tồn tại mỏ muối là rất cao.
Sau khi hỏi qua vài người mà không nhận được đáp án, Trần Huyền vốn đã sắp thất vọng thì lại nghe được tiếng của Diệp.
Diệp sau khi nghe Trần Huyền hỏi, thì chợt nhớ ra có vẻ như mình thực sự đã từng nhìn thấy cảnh động vật liếm láp vách đá. Đưa việc này nói cho Trần Huyền khiến hắn thực sự ngạc nhiên, lại càng dở khóc dở cười.
Cái nơi mà Diệp nhắc tới lại là nơi Trần Huyền bị tấn công lần trước, nghĩ lại thì có lẽ động vật thường tới chỗ đó để bổ sung muối khoáng, vì dù là người hay thú thì cũng không thể thiếu muối quá lâu được, nhất là động vật ăn cỏ. Vì không được bổ sung muối từ thịt nên nhu cầu về muối của thú ăn cỏ cao hơn nhiều so với thú ăn thịt. Lần trước bị tấn công có lẽ là do con thú nghĩ Trần Huyền tranh chấp địa bàn của nó nên mới sinh ra hành động bảo vệ lãnh thổ như vậy.
Tính toán trong đầu, Trần Huyền gọi Diệp và một số người khỏe mạnh đi theo mình tới chỗ lúc trước. Vì có Diệp chiến sĩ đi cùng nên mọi người cũng không lo lắng quá nhiều, tại khu vực phụ cận hiếm khi có thú lớn qua lại. Nếu có cũng là loại không quá nguy hiểm, Diệp có thể lo liệu được.
Đi qua khoảng chừng gần 3km thì mọi người tới nơi. Khu vực này cây cối thưa thớt hơn hẳn những khu vực bên cạnh, cành lá xanh nhưng hơi ngả vàng, làm mảnh khu vực này có vẻ như tách biệt so với xung quanh, đất đá xen lẫn nhau, đá vụn rải rác khắp nơi. Trần Huyền đi tới nhặt lên một khối đá nhỏ, đưa lên mồm liếp qua thì hắn vui mừng xác thực đá ở đây có vị mặn.
Vui mừng gọi mọi người tới thu thập những khối đá nhỏ tụ tập lại 1 chỗ, Trần Huyền thở phào nhẹ nhõm vì hắn xác định đây là khu mỏ lộ thiên, nên sẽ dễ khai thác và đỡ công sức rất nhiều.
Nhìn mọi người gỡ áo da trên người để buộc thành túi đựng mỏ muối mang về. Trần Huyền dở khóc dở cười, cũng ý thức được thiếu sót của mình, cũng không trách hắn được tại hắn cũng không nghĩ sẽ thật sự tìm được muối mỏ nhanh như vậy.
Kêu mọi người dừng lại, không cần lấy da thú đựng nữa. Trần Huyền sai vài người đi kiếm dây leo, những người còn lại tiếp tục thu nhặt muối mỏ.
Khi dây leo được mang về, Trần Huyền nhận lấy rồi bắt đầu đan giỏ. Thứ Trần Huyền đang làm bây giờ được gọi là cái Gùi, cách làm khá giống Bẫy cá, nhưng chỉ đan kín 1 đầu còn 1 đầu mở rộng. Sau khi đan thành hình thì dùng mấy cành cây gia cố lại cho chắc chắn, tiếp tục dùng dây leo buộc vào miệng và đáy gùi để thành dây đeo. Chiếc Gùi đeo phiên bản Nguyên thủy lần đầu xuất hiện trước mắt mọi người.
Dạy vài người cách làm, Trần Huyền tiếp tục đi thu nhặt muối mỏ cùng những người khác. Diệp nhìn chiếc Gùi trên tay, bỗng ngạc nhiên khi suy nghĩ tới tác dụng của nó. Gùi được đeo ở trên lưng, sẽ giải phóng cả hai tay để làm việc, chứ không phải mất 1 tay để giữ túi da như trước nữa, năng suất làm việc cũng như tính an toàn sẽ được tăng lên rất nhiều. Biết được tác dụng chiếc Gùi mang lại, Diệp đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Huyền đang hăng say nhặt đá, vẻ mặt càng phát ra sự kính nể.