Bầu trời trong xanh, quang đãng, vài gợn mây nho nhỏ đang lững lờ trôi vô lự càng làm cho không gian trở lên bao la bát ngát.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua vách đá, lướt qua khuôn mặt non nớt. Tiếng lá cây rào rạc vang lên mỗi khi có cơn gió thổi qua, nghe như ai đó đang thì thầm kể về sự yên bình của cuộc sống.
Thi thoảng trên bầu trời lại vang nên tiếng ì ùng, cứ như ông trời không quá thích sự tĩnh lặng, nên lâu lâu lại nêm nếm thêm chút âm thanh cho thế giới trở nên sống động hơn vậy.
Trần Huyền lúc này trên thân cuốn da thú, ngồi tựa lưng vào vách đá, mắt nhìn xa xăm vào khoảng không gian bao la, xanh ngát một màu trước mắt.
Hình ảnh sẽ thật hài hòa êm ả, nếu như không có cảnh ai đó vừa ngỗi vừa ngọ nguậy, xoay eo nhếch đít, thi thoảng lại thò tay vào dưới váy da, mò mẫm cái thứ gì đó.
Trần Huyền phải nói là cái thứ mà hắn đang mặc trên người thật sự quá khó để có thể tiếp thu. Đây là da của một loại động vật nào đó có hoa văn gần giống da của một loại vật họ mèo, lớp lông màu vàng xen kẽ trên đấy là những vằn màu nâu đỏ.
Trừ một tác dụng duy nhất mà theo Trần Huyền là để giữ ấm, thì tất cả còn lại đều có thể dùng một từ để miêu tả đó là tệ, rất tệ. Ngoài việc lớp da vừa cứng vừa lông lá lởm chởm mặc vào rất cấn người ra, thì những phần mỡ khô còn sót lại dính trên da không được làm sạch sẽ, còn đem đến một thứ mùi oi oi nồng nồng như mùi thịt thiu, thật khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Tuy là vậy, nhưng Trần Huyền không thể không biểu thị bản thân chỉ có thể chịu đựng. Bởi lẽ hắn không thể để tiểu huynh đệ của mình cứ tổng ngổng tồng ngồng phơi nắng phơi gió được. Hắn cũng không có sở thích khoe khoang cái thứ ai cũng biết là thứ gì ấy ra cho mọi người chiêm ngưỡng cùng bình phẩm.
Mặt sinh không thể luyến nhìn về 2 ngôi sao to tổ bố trên bầu trời. Đúng, Trần Huyền không nhìn lầm, con mẹ nó chính xác là hai ngôi sao. Một to một nhỏ đang chia đôi bầu trời, thứ mà Trần Huyền dùng để khẳng định chắc cmn chắn là hắn đã gia nhập hội những người anh em xuyên không rồi.
Nói như vậy là đủ hiểu, nơi Trần Huyền đang ở bây giờ đã không còn là Trái Đất mà hắn quen thuộc nữa.
Tuy hoang mang, nhưng hiện tại bản thân Trần Huyền có một việc lớn lao hơn rất nhiều cần phải quan tâm, đó là sinh tồn trong cái thế giới Nguyên Thủy đầy nguy hiểm và lạ lẫm này. Cũng may là sau cơn mê, Trần Huyền cũng thu được ký ức của thân thể hiện tại. Chứ nếu không, hắn thật không dám nghĩ mình sẽ sinh tồn tiếp như thế nào.
Trong ký ức mà Trần Huyền nhận được sau cơn hôn mê hôm trước thì ở thế giới này tên hắn cũng là Huyền, giống với kiếp trước chỉ là không có họ mà tên chỉ có một chữ. Đơn giản nhưng như vậy cũng khiến Trần Huyền cảm thấy dễ chịu hơn chút ít, vì dù sao thì cũng có thứ để hắn nhớ lại bản thân mình trước kia.
Ngoài ra nữa thì cái tên mà hắn gọi là to cao hung mãnh bữa trước lại là Cha hắn. Cha hắn tại thế giới này lại đường đường là Tù trưởng của Viêm Bộ, tên của Bộ lạc Trần Huyền đang ở.
Theo như trí nhớ của kiếp này thì mẹ hắn cùng một người anh trai nữa đã chết trong một lần Bộ Lạc di chuyển vì gặp phải đàn thú, nên bây giờ gia đình Trần Huyền hiện tại chỉ còn hai cha con.
Bộ lạc nguyên bản mấy trăm người nay chỉ còn lại lác đác chưa tới trăm do được cha Trần Huyền và Vu liều mạng bảo hộ, còn lại phần thì chết, phần bị lạc do tình huống lúc đấy quá hỗn loạn.
Nhắc đến Vu thì không thể không nói, thế giới này khác với thế giới cũ, đó là nơi đây con người có thể rèn luyện để trở nên mạnh mẽ vượt xa người thường. Có người tập luyện thân thể, dùng máu của thú lớn rèn luyện nhục thân trở lên cứng rắn như đá, lực trầm như núi, những người này được gọi là Chiến sĩ. Lại có số cực ít người có khả năng học tập, câu thông thiên địa dùng tri thức được truyền lại để chữa bệnh, chiêm bặc, nguyền rủa, để thực thi các nghi lễ tới một tồn tại siêu nhiên nào đó, số ít người này được gọi là Vu.
Trong lúc đang vẩn vơ suy nghĩ thì Trần Huyền nghe có tiếng gọi.
-“Huyền, Huyền”
Quay người lại, Trần Huyền nhìn thấy Nha, con gái của Vu cũng là cô bé lần trước ôm hắn khóc bù lu bù loa trong rừng. Trên tay Nha đang bưng một chiếc xương đầu thú đi về phía hắn.
-“Huyền, Uống”.
Vừa nói, tay Nha vừa đưa chiếc sọ thú kia vào tay Trần Huyền. Nhìn vào thì bên trong chứa một chất lỏng đỏ như máu, mà thực ra nó cũng đúng là máu thật.
-“Huyền, uống, khỏe mạnh”. Nha híp mắt tay đưa chiếc “bát”, mắt nhìn hắn đăm đăm.
Nhìn vào bát máu trên tay, Trần Huyền trù trừ một lúc rồi cũng cố nhắm mắt nhắm mũi mà tu một hơi cho hết, vì Trần Huyền cũng biết bát máu này đối với con người ở thế giới hiện tại trân quý cỡ nào.
Dù đã trải qua vài lần nhưng mỗi lần uống máu, bản năng của Trần Huyền vẫn khiến hắn muốn nôn thốc hết cái thứ vừa uống ra. Dù sao hắn vẫn còn tiềm thức của một người hiện đại, việc uống máu tươi thế này với hắn đúng là khó có thể chấp nhận được.
Nhìn Trần Huyền uống hết bát máu, Nha nhận lại chiếc bát rồi tung tăng chạy đi, còn không quên quay lại nhếch miệng cười khoe cái răng khểnh tiêu chí của cô bé.
Nhìn nét vui vẻ của Nha, Trần Huyền cũng mỉm cười tiếp tục dựa lưng vào vách đá sắp xếp lại suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Viêm bộ sau khi gặp đàn thú rồi di chuyển tới vị trí hiện tại, giờ chỉ còn lại không tới một trăm người. Trong đó có 25 nam giới trên 16 tuổi có thể đi săn, 35 nữ giới trong độ tuổi từ 16-35 có thể lao động vì bộ lạc. Còn lại là trẻ em và người già, Trần
Huyền hiện tại 14 tuổi cũng vinh dự được liệt vào nhóm ăn chơi-chờ chết của bộ lạc.
Cha của Trần Huyền tên Thạch, là Tù trưởng đồng thời là thủ lĩnh của đội săn thú, do vậy Thạch dĩ nhiên là người mạnh nhất ở bộ lạc hiện tại. Theo như Trần Huyền nhớ thì Thạch đã rèn luyện vượt qua mức người bình thường để trở thành Chiến
sĩ, bằng chứng là hình xăm ẩn hiện trên cánh tay mà Trần Huyền được chứng kiến lúc trước.
Bộ lạc hiện tại ngoài Thạch ra thì đến cấp độ Chiến sĩ còn 2 người, một người tên Trùng là con trai cả của Vu anh trai của Nha, hiện tại cũng đã 20 tuổi. Người còn lại tên Diệp là chiến sĩ nữ duy nhất hiện tại của Bộ lạc.
Xung quanh Viêm bộ còn có 4 bộ lạc khác nữa là Muối bộ, Bạch bộ, Thạch bộ và Thụ bộ lạc. Trong đó mạnh mẽ nhất là Muối bộ lạc, vì Muối bộ sở hữu muối cung cấp cho tất cả bộ lạc khác trong khu vực.
Nói sao thì nói, muối vốn là thứ không thể thiếu với con người. Vì thế, nói muối là tài nguyên quý giá như dầu mỏ ở thế giới trước kia cũng chả sai. Con người cần muối để duy trì sức khỏe cũng như đề kháng chống lại bệnh tật, vì thế Muối bộ lạc
có thể dùng muối để trao đổi các tài nguyên khác kể cả con người từ những bộ lạc lân cận.
Viêm bộ có tên như vậy bởi tại trong bộ lạc luôn giữ được mồi lửa cháy cả ngày lẫn đêm. Các bộ lạc khác vẫn hay thường xuyên tới xin mồi lửa từ Viêm bộ nên dù không mạnh mẽ bằng Muối bộ lạc thì Viêm bộ vẫn có sức mạnh khá đáng kể để
bảo vệ bản thân.
Nơi ở của Viêm bộ là một Hang động nằm trên một dốc đá không cao lắm. Lối vào hang không lớn, chỉ cao hơn 2m rộng hơn 1m, phía trước là đồng cỏ rộng rãi, đi tiếp qua một khoảng rừng thưa là sông. Sông không lớn, rộng chỉ tầm 6-7m
nhưng cũng vì có dòng sông này nên mới hình thành một khu vực sinh sống của những bộ lạc quanh đây, dù cho điều kiện sinh hoạt có khó khăn thế nào đi nữa.
Vậy mới thấy cuộc sống Nguyên Thủy có điều kiện ra sao, Trần Huyền cũng thầm hạ quyết tâm phải tại đây sinh tồn cho thật tốt, vì dù sao hắn cũng không thể quay về hiện đại được.