“ muối, rất nhiều, không thiếu ” Trần Huyền nói với Vu bằng thái độ lạnh nhạt.
Tuy có hơi bất mãn với thái độ của Trần Huyền, nhưng dường như trong lòng Vu cũng có chút ít vui mừng, vì lão hiểu đây là thứ mà một thủ lĩnh cần có để có thể dẫn dắt cả một bộ lạc. Điều này càng cần thiết hơn khi Viêm bộ đang yếu ớt nhất trừ trước tới nay.
Bỗng mùi thơm từ nồi thịt hầm bốc ra khiến cả nhóm người quên đi tình hình hiện tại, cả đám người tập trung nhìn về nồi gốm đã bị tuột nắp đang tỏa ra khói thơm bốc nghi ngút. Thấy đồ ăn đã chín, mọi người cũng mặc kệ sự tình, phải ăn trước đã.
Vu đương nhiên vẫn là người ăn đầu tiên, lão múc một chén canh hầm lại xé thêm một cái đùi chuột nướng đi về chỗ của mình. Xé một miếng thịt nướng cho vào mồm, lại nhấp thêm môt ngụm canh. Vị cay nồng thêm sự dai ngọt của thịt nướng kích thích vị giác, lại thêm vị ngọt thuần ấm nóng của canh hầm khiến lão ngây ngất.
“ ngon, quá ngon! ” không kìm được mà hô lên, Vu nhanh chóng lại tập trung vào ăn uống mà không còn để ý tới đám người đang nhìn mình.
Mọi người cũng dời ánh mắt khỏi lão mà bắt đầu chia nhau ngồm ngoàm ăn uống.
Sau khi ăn uống xong, mọi người bắt đầu chia nhau ra nghỉ ngơi, đôi khi vang lên tiếng rì rầm nói chuyện về các sự tình mấy ngày gần đây.
Tuy vẫn còn giận Trần Huyền, nhưng thức ăn ngon cũng làm Vu thoải mái hơn phần nào.
Biết Vu còn giận mình, Trần Huyền đi tới bên cạnh.
“ vu, tộc nhân cần ăn muối ” Trần Huyền nói.
“ muối rất quý, quá lãng phí ” Vu phản bác
“ ta làm ra muối, sẽ rất nhiều ”Trần Huyền tiếp tục
“ tộc nhân ăn muối, khỏe mạnh, sống qua mùa đông”
Vu trầm tư suy nghĩ, bản thân lão cũng hiểu so với muối thì việc tộc nhân có thể khỏe mạnh qua mùa đông quan trọng hơn nhiều.
Đêm dần về khuya, mọi người dần chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại vài người thức gác đêm cũng như trông coi lò nung gốm.
Một ngày mới lại bắt đầu trên phiến đại lục nguyên thủy, Trần Huyền cũng thức dậy sau một đêm trằn trọc.
Mang tâm trạng thấp thỏm đi về phía lò nung, Trần Huyền biểu thị không biết kết quả việc nung gốm sẽ như thế nào, thậm chí kết cục xấu nhất là sập lò hắn cũng từng nghĩ tới. Nhưng không thấy có người thông báo gì nên hắn cũng có phần yên tâm.
Ra tới lò gốm, thấy lửa vẫn còn cháy, nhiệt độ vẫn đang phát ra từ lò nung khiến không khí xung quanh dập dờn như bị bẻ cong.
Ra lệnh rút củi tắt lửa, để lò nung hạ nhiệt tự nhiên Trần Huyền và 2 người đi về hang chuẩn bị cho bữa ăn sáng.
Mặt trời dần lên cao, đám người dưới sự phân công của Trần Huyền theo Thạch tiếp tục săn bắt chuột đồng, Diệp cũng dẫn một nhóm phụ nữ ra công trường cá tiếp tục công việc.
Dẫn theo Trùng cùng nhóm vài người đi ra lò nung, lúc này lò nung cũng đã nguội dần sờ vào thân lò vẫn còn cảm giác được hơi ấm tỏa ra.
Thấy cũng tới thời điểm, Trần Huyền mong đợi ra lệnh mở lò nung.
Cửa lò mở ra mang theo hơi nóng phả thẳng ra ngoài khiến mọi người phải tránh đi hướng trực diện của miệng lò.
Một lát sau, khi hơi nóng đã thoát ra hết, mọi người mới tiến tới quan sát.
Trần Huyền vui mừng phát hiện trừ một vài món nhỏ bị vỡ hay bị cháy quá ra thì hầu như mọi vật đều còn nguyên vẹn, trước mắt là từng chồng đồ vật được nung thấu thành gốm, sắc đỏ cam tươi đẹp rực rỡ. Ngay cả thành lò cũng được gốm hóa trở nên rắn chắc.
Chuyển hết số đồ gốm thành phẩm ra ngoài, đếm sơ cũng hơn trăm món bao gồm cả nồi, bình, chén bát, muôi thìa đủ cho bộ lạc sử dụng.
Vu lúc này cũng đã ra tới nơi, nhìn số lớn đồ vật trước mặt, da mặt luôn nhăn nhúm của lão cũng dãn ra.
“ nhiều đồ, bộ lạc tụ họp, đổi nhiều thức ăn ” Vu híp mắt quay qua nói với Trần Huyền.
Nghe thấy bộ lạc tụ họp, Trần Huyền lục tìm trong kí ức của mình nhưng hắn cũng không có gì ấn tượng gì lắm với chuyện này.
“ Bộ lạc tụ họp? ” quay qua nhìn Vu với vẻ tò mò, Trần Huyền biểu thị với Vu rằng mình muốn tìm hiểu rõ hơn về việc các bộ lạc tập trung hàng năm này.
Qua lời kể của Vu, Trần Huyền cũng đại khái hiểu được vấn đề. Nói đơn giản thì đây giống như một dạng chợ phiên mỗi năm một lần giữa các bộ lạc cùng khu vực.
Các bộ lạc sẽ tập trung lại một chỗ cố định trước mùa đông để trao đổi đồ đạc, có thể là đồ ăn, da lông, vũ khí thậm chí cả nhân khẩu nhưng đặc biệt vẫn là muối. Vì trước đó chỉ có Muối bộ lạc có muối đế bán nên thường phiên chợ sẽ diễn ra tại Muối bộ. Do độc quyền về muối nên dần dà qua nhiều năm Muối bộ dần trở lên mạnh mẽ hơn các bộ lạc xung quanh rất nhiều.
Nhận ra cơ hội lớn trong sự kiện này, trong đầu Trần Huyền nảy ra nhiều suy nghĩ, với hắn đây là thời cơ rất tốt để Viêm bộ bắt đầu bước lên hành trình trưởng thành. Bởi lẽ hiện tại Trần Huyền nắm trong tay muối và đồ gốm, là hai thứ sẽ rất cháy hàng ở hiện tại.
Hỏi kĩ Vu thêm vài vấn đề, Trần Huyền đã sơ bộ có được kế hoạch trong đầu. Trước mắt hắn sẽ đẩy nhanh tiến độ làm muối cũng như tăng thêm sản lượng đồ gốm nhằm tối đại hóa cơ hội lần này.
Một vấn đề nữa khiến Trần Huyền để tâm tới là về vấn đề an toàn trong quá trình di chuyển để đến Muối bộ. Trong những lần bộ lạc tụ họp trước đó, Viêm bộ luôn tổn thất vài người trong quá trình di chuyển. Bởi trên đường đi, phải trải qua khu vực hoạt động của thú săn mồi cỡ lớn, chỉ có sức chiến đấu của Chiến sĩ mới có thể coi như bình an đi qua.
Với số lượng chiến sĩ ít ỏi, Viêm bộ phần lớn là dựa vào tuyến đường quen thuộc mới tới được khu giao dịch hàng năm.
Sức chiến đấu vốn không thể tăng lên trong một sớm một chiều được, vậy nên biện pháp cấp tốc hiện tại chỉ có thể là vũ khí.
Vũ khí hiện tại của Viêm bộ chủ yếu là lao đá, lao gỗ, thêm vài chiếc đao đá, đao xương, thô sơ tới cùng cực
Ở thời đại đồ đá này, việc cải tiến vũ khí nói khó thì không khó, nhưng nói dễ cũng chả dễ.
Nếu có thể tìm được kim loại, Trần Huyền có thể tạo ra đủ loại vũ khí cũng như công cụ kim loại. Làm ra được vũ khí kim loại sẽ thực sự là bước nhảy vọt vượt thời đại, Viêm bộ sẽ nhảy vọt về sức chiến đấu so với tất cả các bộ lạc khác, bỏ qua cả vấn đề thiếu thốn nhân khẩu.
Tuy có suy nghĩ, nhưng Trần Huyền biểu thị chưa từng thấy thứ gì giống quặng mỏ ở thế giới này, nên việc chế tạo vũ khí kim loại cũng chỉ dừng lại ở trong suy nghĩ chứ khó có thể thực hiện ngay được.
Tránh xa tìm gần thì có một cách khác để tăng sức chiến đấu cấp tốc cũng như tăng khả năng sinh tồn ngoài hoang dã, chính là việc tránh cho phải chạm trán trực tiếp với nguy hiểm.
Để làm được điều này thì vũ khí tầm xa sẽ là lựa chọn tối ưu.
Theo như Trần Huyền quan sát thì hiện tại thứ gọi là vũ khí tầm xa chỉ có cục đá, chính xác thì là ném đá. Tuy nhiên chỉ dùng sức của tay để ném thì họa may ra có thể dọa dược mấy con gà con chuột, chứ làm gì có tác dụng với dã thú.
Nhớ lại chiến tranh cổ đại ở thế giới cũ, Trần Huyền nghĩ ngay tới một thứ vũ khí tầm xa mà hắn có thể lập tức tạo ra được gọi là dây ném đá.
Còn có một thứ khác, thứ có thể gọi là cải biến chiến tranh cổ đại, thứ hung khí trên chiến trường mà bắt buộc đội quân nào cũng phải sở hữu nếu không muốn thành bia ngắm cho đối thủ, đó là cung tiễn.
Nói về hai món đồ này thì Trần Huyền đã có kế hoạch từ trước, nhưng thực sự chưa có thời gian để thực hiện.
Cho tới hiện tại, khi vấn đề đồ ăn đã coi như tạm thời được giải quyết. Lại thêm việc cần chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới, Trần Huyền mới có thể dành thời gian để suy nghĩ nâng cao sức chiến đấu cho bộ lạc.
==Bù chương đủ cho 2 ngày vừa qua==