Tuy hiểu rõ nguyên do, nhưng với tâm lý của người hiện đại Trần Huyền không thể để cảnh man rợ như vậy xảy ra trước mắt mình, huống chi Thảo cũng không phải không có cách cứu chữa. Nếu có thể về bộ lạc kịp thời, thì Vu có thể sẽ cứu được nhờ vào Vu thuật của mình.
Vì có người bị thương, nên khối lượng đồ mọi người phải mang vác tăng lên nhiều, ngay cả Trần Huyền vốn đi người không thì hiện tại cũng phải vác thêm chiếc gùi đầy ắp nặng trịch. Vì vậy quãng đường quay về trở nên khó khăn, chậm chạp hơn rất nhiều.
Đám người không thể đi nhanh được do phải mang vác nặng, lại thêm cây cối rậm rạp. Bản thân Trùng thì không ảnh hưởng nhiều nhưng với đám người, đặc biệt là Trần Huyền thì không thể đi một mạch được mà phải vừa đi vừa nghỉ do sức lực không cho phép.
Tranh thủ dừng lại bên cạnh dòng suối nhỏ, đám người nghỉ ngơi tạm thời cũng như bổ sung thêm nước vì số nước còn lại trước đó đã dùng hết để thanh lý vết thương cho Thảo.
Lúc này Trùng cũng tới kể lại cho Trần Huyền chuyện đã xảy ra trước đó.
Sau khi bỏ lại đám người để đuổi theo con trâu, một người một thú truy đuổi nhau giữa rừng rậm, được một quãng thì cả hai vượt qua khu rừng tới một khu đầm lầy, cạnh đó là bãi đất trống nơi có một đàn trâu lớn đang tụ tập.
Đàn trâu vốn đang yên tĩnh nghỉ ngơi thì bỗng thấy con trâu bị thương lao tới, lại thêm Trùng đuổi sát khía sau. Có lẽ do thấy đồng loại bị truy đuổi xuất phát từ bản năng bảo vệ con non, con đầu đàn lớn nhất đang nằm bỗng đứng xồ dậy. Theo động tác của con đầu đàn, cả đàn trâu bỗng trở lên náo động, tất cả đứng lên chúi đầu hướng sừng về phía Trùng, hai chân cào đất làm bụi bốc lên mù mịt.
Sau tiếng thở phì phò, “ Hốngggg…” bỗng con trâu đầu đàn rống lên một tiếng rồi cắm đầu giương sừng lao thẳng về phía Trùng, cả đàn cũng theo sau mà dồn dập lao tới.
Với sức mình Trùng có thể giải quyết nhanh 2 tới 3 con, nhưng với đàn cả trăm con thế này thì đừng có nói một mà tới cả 10 Chiến sĩ thì cũng phải tạm lánh mũi nhọn, vì ai cũng biết lực trùng kích đáng sợ của đàn trâu kinh khủng tới cỡ nào.
Vốn định lách đi nơi khác, nhưng do tốc độ đàn trâu quá nhanh, lo sợ sẽ nguy hiểm cho đám người nên Trùng mới quay người chạy hết tốc lực về để báo mọi người tránh nguy hiểm.
Ra vẻ đã hiểu, Trần Huyền vỗ bả vai Trùng ra hiệu không sao, rằng Trùng làm như vậy là đúng, còn chuyện của Thảo thật ra cũng chỉ là xui rủi không ai lường trước được. Biết tập tính đàn trâu sẽ chỉ cắm đầu lao thẳng về phía trước, nên dù Trùng có chạy hướng khác thì đàn trâu cũng sẽ vẫn hướng về phía đám người đang đợi.
May có sự nhanh nhẹn của Trùng nên đám người mới kịp trốn tránh, chứ nếu không thì không biết tai nạn còn nghiêm trọng tới cỡ nào.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc mọi người cũng đã hồi sức phần nào, Trần Huyền ra lệnh tiếp tục lên đường. Do chuyện phát sinh nên đám người đã trễ khá nhiều, Trần Huyền ra hiệu mọi người tăng tốc để có thể về tới bộ lạc trước khi trời tối. Bởi việc đi lại trong rừng khi ánh sáng đã tắt chả khác gì phó tác tính mạng của mình vào một tay của tử thần.
Còn chưa kể vết thương của Thảo cũng khó có thể chờ lâu hơn được, tuy đã được sơ cứu tạm thời nhưng nếu cứ để như thế này thời gian quá dài thì ngay cả Trần Huyền cũng không dám nói chắc điều gì.
Chỉ cần được Vu chữa trị kịp thời qua cơn nguy kịch thì Trần Huyền dám chắc Thảo sẽ không có vấn đề. Dù sao số tam thất hắn mới kiếm được cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp.
Về gần tới bộ lạc, Trần Huyền kêu Trùng chạy về trước để thông báo cho Vu chuẩn bị việc cứu chữa còn mình sẽ đi sau.
Thấy đã về tới khu vực an toàn, Trùng cũng nghe lời mà tăng tốc chạy như bay, thoáng cái đã mất bóng dáng.
Khi đám người Trần Huyền khiêng cáng về tới xa xa thì thấy Vu đã đứng đợi sẵn ở của hang, ra hiệu đám người tăng nhanh tốc độ, Trần Huyền như quên mệt mỏi chạy vội tới trước mặt Vu.
“Vu, Thảo, cứu Thảo” do chạy vội, Trần Huyền vừa nói vừa chống tay vào đầu gối thở dốc.
Ra hiệu yên tâm, Vu đặt Thảo nằm xuống nệm cỏ, sau đó lấy ra vài thứ đồ bày biện xung quanh.
Trần Huyền cũng ngồi xuống bên cạnh, vừa nghỉ ngơi vừa chăm chú quan sát từng hành động của Vu. Tuy trong kí ức của thân thể này cũng đã từng chứng kiến, nhưng với sự lí giải của “Huyền” trước đó thì đây chỉ đơn giản là phép thuật được thần linh giao phó cho Vu. Nên Trần Huyền hiện tại muốn quan sát thật kĩ xem thứ được gọi là Vu thuật này bản chất là gì và có thể giải thích qua con mắt khoa học hay không?
Chỉ thấy Vu lấy chén gốm đựng một dung dịch gì đó đen thui đưa vào miệng Thảo, cho Thảo uống hết nước trong chén sau đó dùng tay chấm vào một chén gốm khác, quyệt lên mặt cũng như trên cánh tay Thảo những vệt màu tạo thành kí tự nào đó mà Trần Huyền chưa từng nhìn qua.
Sau khi làm xong, Vu trịnh trọng lấy ra một mảnh xương thú lớn cỡ bàn tay, bên trên mảnh xương có những đường kẻ như mai rùa. Trên đó còn vẽ những kí tự bằng máu tương đồng với thứ được vẽ trên người Thảo.
Trần Huyền biểu thị dường như kiếp trước trong một lần hắn tham quan viện bảo tàng lớn tại nước ngoài, hắn cũng đã thấy vật tương tự như vật trước mắt, hình như nó được gọi là Giáp Cốt.
Hai vật này theo Trần Huyền thực sự rất giống nhau, nhưng Trần Huyền chắc chắn nơi đây hoàn toàn không phải Trái đất, nên hắn không hiểu đây chỉ là trùng hợp hay còn có chuyện gì mà hắn không được biết.
Quay trở về hiện tại, sau khi đặt ngay ngắn mảnh xương lên bụng Thảo, Vu quỳ xuống quay mặt về phía cửa hang lẩm bẩm gì đó không ai nghe thấy. Rồi bỗng Vu đứng bật dậy nhảy múa xung quanh nơi Thảo đang nằm.
Mọi người xung quanh thấy vậy liền quỳ rạp hết xuống đất với vẻ mặt thành kính. Với tư cách thủ lĩnh nên Trần Huyền vẫn có thể ngồi quan sát tất cả quá trình.
Bỗng Trần Huyền giật mình, mắt mở to ngơ ngác nhìn vào mảnh xương. Vốn đang nằm im lìm, thì theo những điệu nhảy của Vu những kí tự trên mảnh xương bỗng lập lòe phát sáng.
Ánh sáng xanh cứ lấp lóe chớp tắt, theo sau Vu nhảy càng nhiều thì mảnh xương cũng càng lúc càng sáng, dường như tới cực hạn mảnh xương lóe lên một tia sáng mạnh rồi tắt ngấm, sau đó mãnh xương vang lên tiếng lách tách rồi cũng vỡ vụn theo những vết kẻ trên đó.
Vu cũng dừng lại, bước chân loạng choạng dường như quá đuối sức. Vội vàng đỡ lấy cánh tay Vu, Trần Huyền dìu Vu về trong góc tận cùng của hang nơi Vu nghỉ ngơi.
Lắc tay ra hiệu bản thân không sao, Vu nói Trần Huyền ra ngoài lo sắp xếp công việc phía sau. Quan sát thấy Vu chỉ có vẻ mệt mỏi chứ không có vấn đề gì, Trần Huyền mới xin phép lui ra.
Ra tới nơi, thấy đám người đã dọn dẹp những đồ đạc xung quanh, lúc này Trần Huyền mới cẩn thận kiểm tra tình hình của Thảo.
Tháo đoạn băng da thú băng vết thương, vạch ra lớp bã thuốc Trần Huyền ngạc nhiên nhìn vết thương đã lành lại chỉ còn vết đỏ hồng mờ mờ. Nhìn qua chân còn lại thì hắn thấy chỗ gãy xương tuy vẫn còn sưng nhưng đã nhỏ hơn nhiều so với trước, vết bầm tím cũng biến mất mọt cách thần kì như chưa từng xuất hiện.
Hiện tượng này thực sự phá vỡ thế giới quan của Trần Huyền, hắn biểu thị trước đó dù gặp nhiều sự kì lạ nhưng hắn vẫn có thể dùng khoa học giải thích. Giả như sự to lớn bất thường của sinh vật có thể là do hàm lượng dưỡng khí cao hơn nhiều so với mức bình thường. Hay như thứ sức mạnh hơn người của Chiến sĩ là do sự rèn luyện cũng như việc ăn uống tốt hơn người khác cũng có thể miễn cưỡng giải thích được.
Nhưng chỉ có chuyện này, dù nghĩ thế nào hay tìm lí do nào Trần Huyền cũng không thể tìm ra tính hợp lí của nó.
Trần Huyền biểu thị dường như hắn đã đánh giá sai về thế giới hắn đang sống hiện tại. Có lẽ hắn sẽ phải dùng tư thái khác để đối diện với nơi đây.
Tuy có vượt ra khỏi suy đoán của mình, nhưng Trần Huyền lại ẩn ẩn có sự hưng phấn, trái tim không ngừng được mà dần dần đập nhanh hơn. Đây không phải là thứ mà hắn vẫn luôn mong muốn và hướng tới sao. Một thế giới nhiều màu sắc hơn, nhiều khả năng hơn cũng như nhiều khiêu chiến hơn.
Tâm hồn vốn nguội lạnh của hắn dường như lại đã bắt đầu nhen nhóm lên ngọn lửa, ngọn lửa sẽ đốt cháy toàn phiến đại lục này.