Chương 7: Thật xin lỗi, để ta chết đi.

"... Chị thật sự là chị ruột em."

"Tất nhiên rồi." Trần Tư Văn giương lên cái cằm: "Ai bảo ta là đệ khống."

"Ngươi là đệ hố a..."

Trần Vũ bi thương.

Liền một viên đan dược này, phải hút tối thiểu hai điếu Hongtashan mới bù lại được...

"Chị nè, về sau dù là chị có tiền thì cũng đừng mua cho em những vật này."

Trần Tư Văn liếc mắt: "Chấp nhận số phận rồi sao?"

Trần Vũ: "Em muốn thi đại học dựa vào thực lực của mình."

Trần Tư Văn: "Em còn có thực lực?"

【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +2 】

Trần Vũ: "... Tiếp tục."

Trần Tư Văn: "Nhà nào đại học “dũng cảm” vậy mà, lại có thể coi trọng em?"

【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +1 】

Trần Vũ: "Tiếp tục."

Trần Tư Văn: "... Không có."

Trần Vũ lập tức trào phúng: "Hết biện pháp rồi? Liền điểm ấy trình độ?"

Trần Tư Văn bưng chén lên tiếp tục ăn cơm , vừa nhai vừa nói: "Em ráng đợi thêm mấy ngày, để chị suy ngẫm lại lời nói..."

"Chờ mấy ngày là không thể nào." Trần Vũ cầm chén nước, súc súc miệng bên trong mùi thuốc, ra vẻ tiếc nuối nói: "Tương lai một tháng, em sẽ không về nhà được."

Nghe vậy, Trần Tư Văn động tác cứng đờ.

Một bên Trần mẫu vội vàng hỏi thăm: "Vì sao?"

"Con biết, chị và mẹ không muốn con rời đi. con cũng không muốn rời đi hai ngươi. Nhưng thầy chủ nhiệm để cho con tiếp xuống một tháng, đều ở trong ký túc xá của thầy tu luyện."

"Nói... Nói như vậy là, trong một tháng chị sẽ không thấy được em rồi phải không?" Trần Tư Văn kinh ngạc buông xuống bát đũa.

"Đúng." Trần Vũ liên tục gật đầu: "Nếu không chị gọi điện thoại cho thầy chủ nhiệm của em từ chối việc này?"

"Một tháng không gặp được em... Đây là chuyện tốt a!" Trần Tư Văn hai mắt tỏa ra ánh sáng lập loè: "Tại sao muốn từ chối? Mẹ! Xới dùm con một chén cơm!"

Trần Vũ: "..."

【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +5 】

Trần mẫu tiếp nhận bát, hung hăng trợn mắt nhìn Trần Tư Văn một chút, sau đó nhìn về phía Trần Vũ: "Vũ à, từ nhỏ đến lớn con chưa từng qua đêm ở bên ngoài bao giờ. Việc này, mẹ nhất định phải cùng thầy chủ nhiệm của con nói chuyện mới được, đưa số điện thoại của thầy con cho mẹ."

"Dạ !" Trần Vũ đại hỉ, lập tức lấy ra điện thoại cầm di động, bấm số của thầy chủ nhiệm : "Vẫn là mẹ mình trọng cảm tình, phí công thương người “chụy” kia của mình."

Tiếp nhận điện thoại, đặt ở bên tai, Trần mẫu khuôn mặt nghiêm túc , chờ đợi điện thoại kết nối.

"Bíppppp —— "

"Bíppppp —— "

"Alo, ai vậy?"

"Tôi là mẹ Trần Vũ." Trần mẫu ngữ điệu chậm rãi cất cao.

"À, chào chị chào chị." Trong ống nghe, truyền đến chủ nhiệm lớp thanh âm.

"Nghe nói Trần Vũ ta tôi về sau muốn ở trong túc xá của thầy?"

"Đúng vậy. Trần Vũ đứa nhỏ này rất có chí tiến thủ, cũng muốn nỗ lực học tập. Tôi chuẩn bị phụ đạo cho em nó một chút."

Trần Vũ ở một bên nắm tay, nhỏ giọng giật dây: "Cự tuyệt hắn! Cự tuyệt hắn! Cự tuyệt hắn..."

"Vậy..." Trần mẫu lồng ngực thẳng tắp, hai tay nắm điện thoại, có chút cúi đầu: "Vậy liền làm phiền thầy rồi."

Trần Vũ: "?"

Trần mẫu: "Con trai của tôi tương đối dốt, làm phiền thầy. Nếu là nó không cố gắng học tập, thầy cứ ra sức đánh!"

Trần Vũ: "? ?"

Trần mẫu: "Đêm nay liền cho nó thu xếp hành lý. Dạ, thầy yên tâm, ngày mai liền phòng ngủ của nó cũng khóa lại, để nó yên tâm ôn tập với thầy."

Trần Vũ: "? ? ?"

Trần mẫu: "Thầy quan tâm Trần Vũ nhà tôi như vậy, người làm phụ huynh như tôi sao có thể nào không phối hợp đâu? Thật sự là rất cám ơn thầy..."

Trần Vũ: "..."

Trần Tư Văn: "Hồng hồng hỏa hỏa hốt hoảng rống rống ha ha ha ha khụ khụ khục..."

【 tâm lý bị tổn thương: Tinh thần +8 】

...

Xụ mặt trở lại phòng ngủ, cởi xuống áo ngoài, Trần Vũ nằm thành hình chữ "Thái" ở trên giường, không nhúc nhích.

"Mình quá khó khăn..."

"Nhà này."

"Không ở cũng được!"

【 đang lười biếng: Khí kình +1 】

【 đang lười biếng: Khí kình +2; khỏe mạnh +1 】

【 đang lười biếng: Khí kình +1... 】

Không biết qua bao lâu.

Trần Vũ vốn định cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ mất, bỗng nhiên ngồi dậy, che "Hở ra" bụng.

"Một ngày chưa ăn cơm..."

"Đã mau không chịu nổi."

Rời đi phòng ngủ, đi vào phòng bếp, Trần Vũ nắm lên một khối xương sườn lạnh thấu, liền lang thôn hổ yết mà gặm.

【 đang ăn: Đói khát +6 】

【 đang ăn: Đói khát +9 】

"Ực."

Lại nuốt xuống một ngụm cơm lạnh, Trần Vũ than thở: "Thương thiên a..."

Lúc này, Trần mẫu ở trong phòng ngủ nghe thấy động tĩnh, mơ mơ màng màng đi tới, ngáp một cái: "Tiểu Vũ... Con làm gì vậy?"

"Ăn đồ."

"Ai biểu ban đêm con không ăn cơm, còn đói bụng không!"

"Không, con ăn no lắm rồi..."

Mấy phút sau.

Trần Vũ Ăn hết một bàn xương sườn thêm hai bát cơm, mới cảm thấy đói bụng.

Thu thập xong bát đũa, che lấy bụng đói đang kêu, hắn trở lại phòng ngủ, mặt không thay đổi đốt lên một điếu thuốc.

"Tê."

【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +14 】

【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Phổi khỏe mạnh +1; thể chất +1; sức miễn dịch +1 】

"Hô..."

"..."

"..."

"Ai..."

Hút xong một điếu thuốc, Trần Vũ trực tiếp nhai luôn đầu thuốc lá.

【 ăn độc vật: Khí kình +52; dạ dày khỏe mạnh +4; thân thể khỏe mạnh +3; thể chất +3; thận khỏe mạnh +5... 】

Trần Vũ: "..."

【 tâm lý bị tổn thương: Tinh thần +1 】

【 tâm lý đạt được chữa trị: Tinh thần -1 】

Lúc này, hắn cũng không biết mình hẳn là cao hứng, vẫn là bi ai...

Không có chút nào buồn ngủ, Trần Vũ yên lặng lấy từ trong ngăn kéo ra máy chủ "S witch", bắt đầu chơi Animal Crossing.

Có thể là chỉ có ở trong thế giới trò chơi mới là bình thường...

【 đang lười biếng: Khí kình +1 】

【 thức đêm: Mỏi mệt -1; khỏe mạnh +1; sức miễn dịch +1; tim phổi công năng +1... 】

Chơi đến rạng sáng, hắn lại mở một lon Cocacola, bắt đầu coi B trạm(bilibili.com).

【 đang lười biếng: Khí kình +2 】

【 uống vào không biết chất lỏng: Xương cốt bền bỉ +1; khỏe mạnh +1 】

Tại B trạm bên trong liền xem đến khu võ đạo, xem đến đông đảo "Nhị thứ nguyên" tiểu tỷ tỷ... Sau đó, tự nhiên mà mở ra trình duyệt UC...

Người cũng nằm xuống.

Mềm cũng bịt kín.

Giấy vệ sinh cũng xuất hiện.

Vạn sự sẵn sàng...

Tiếng âm nhạc vang lên...

【 kết thúc: Khí kình +5; thể chất +2; sức chịu đựng +2; sức miễn dịch +3; mị lực +1; cường độ +1; tuổi thọ +2; khí chất +1... 】

"Ta sát... Cái này cũng được?"

【 kết thúc (2): Khí kình +8; thể chất +2; sức chịu đựng +3; sức miễn dịch +4; mị lực +2; cường độ +2; tuổi thọ +3; khí chất +1... 】

"Vậy mà không có thời khắc hiền giả! Ngưu bức ngưu bức..."

【 kết thúc (4): Khí kình +13; thể chất +3; sức chịu đựng +4; sức miễn dịch +5; mị lực +2; cường độ +3; tuổi thọ +5; khí chất +2... 】

"Giống như có chút không đúng..."

【 kết thúc (9): Khí kình +32; thể chất +7; sức chịu đựng +10; sức miễn dịch +6; mị lực +5; cường độ +8; tuổi thọ +10; khí chất +5... 】

"Mẹ nó! Dừng lại không được a..."

【 kết thúc (14): Khí kình +87... 】

【 kết thúc (20): Khí kình... 】

"(;? ? ? ;)..."

【 kết thúc (25): Khí kình +... 】

【 kết thúc (32): Khí kình... 】

"Ta. . . Ta..."

Tay phải động tác không ngừng, Trần Vũ chật vật dùng tay trái ấn động màn hình điện thoại di động, lưu lại di thư.

【 thật xin lỗi, ta lột chết —— Trần Vũ tuyệt bút. 】

"..."

...