Thành phố Thanh Thành, tòa cao ốc chính phủ, trong đại sảnh lầu ba.
Hơn mười người ngồi quanh một cái bàn tròn, bắt đầu thảo luận.
Trên thủ vị ngồi một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, buông xuống một phần văn bản tài liệu, mệt mỏi nhéo nhéo mũi: " Chủ tịch của tập đoàn Nhạc Duy bây giờ còn chưa có tin tức sao?"
"Không có." Một người bên trái đứng dậy báo cáo: "Căn cứ vào các tin tức đã thu thập được, mấy ngày qua, bên trong dị cảnh không có bất kỳ một võ giả nào nhìn thấy qua đoàn người của Nhạc Duy. Phỏng đoán... lành ít dữ nhiều."
"Ông ta không phải mang theo một tên võ giả cấp ba sao? Còn có mấy tên võ giả cấp 2, không có một người còn sống sao?"
"Đúng vậy. Bên trong dị cảnh 312B ngoại trừ phóng xạ, không có phát hiện nguy hiểm nào khác. Cho nên theo phán đoán của chúng tôi, đây hẳn là một vụ giết người."
"... Thành Thanh Thành có ai có thể giết chết võ giả cấp ba." Trung niên nhân ánh mắt sắc bén.
"Không nhiều."
"Danh sách đều liệt kê ra sao?"
"Liệt kê ra rồi."
"Đợi thêm hai ngày. Nếu còn không có tin của Nhạc Duy liền khởi động chương trình truy tra."
"Vâng, thị trưởng."
An bài xong chuyện này, người đàn ông trung niên tạm dừng hội nghị, nhắm lại hai mắt, làm vật lý trị liệu cho mắt.
Nhạc Duy mất tích, kỳ thật chỉ là việc nhỏ.
Vấn đề đau đầu nhất lúc này của ông ta là sự mất tích của một tiểu đội đại học Kinh Thành...
Vì thu thập hàng mẫu ở xung quanh thành phố Thanh Thành, đại học Kinh Thành phái đến tất cả là hai tiểu đội.
Đội chủ nhà, do hội trưởng hội học sinh đại học Kinh Đại dẫn đầu, trước mắt còn có thể liên lạc được.
Đội phó, do Hình Bích dẫn đầu, sớm tại bốn năm ngày trước, liền mất đi tin tức...
Nhạc Duy chỉ là thương nhân một khu, chết thì chết.
Nhưng những sinh viên đến từ đại học Kinh Đại kia, mỗi một người đều là thiên chi kiêu tử mà quốc gia trọng điểm chú ý, đả thương một cái đều là đại sự!
Càng đừng nói là mất tích ròng rã một tiểu đội...
Nửa ngày, người đàn ông trung niên ngẩng đầu, hỏi: "Có thể liên lạc được với tiểu đội của Hình Bích sao?"
"Còn không có. Tổ Kỹ thuật đang cố gắng liên lạc." Bên cạnh có người trả lời.
"Ai..." Thở dài thật sâu, người đàn ông trung niên lao lực quá độ: "Liền không thể để cho ta bình yên hoàn thành kỳ thi đại học được sao."
"Ầm!"
Vừa dứt lời, cửa lớn đại sảnh bị đẩy ra.
Hình Bích toàn thân đầy máu từng bước một đi tới.
"Soạt..."
Trung niên nhân, cùng nhân viên chính phủ xung quanh dọa đến toàn bộ đều đứng lên.
"Cô. . . Cô bị làm sao vậy?"
"Không sao." Hình Bích lau đi vết máu trên một cái đuôi ngựa, lắc lắc: "Vừa mới từ cõi chết trở về mà thôi."
"Những người khác trong tiểu đội của cô đâu?" Trung niên nhân đi lên trước hỏi thăm.
"Chết rồi."
"..." Hiện trường trong nháy mắt lâm vào một mảnh trầm mặc.
Trung niên nhân sắc mặt hơi tái: "Hình Bích đồng học, cô đang nói đùa sao?"
"Không có. Tiểu đội chúng tôi và hai đội bạn, một người đưa tin, toàn bộ hi sinh. Chỉ có tôi còn sống."
"Các người không phải đang khai thác hàng mẫu sao? !" Trung niên nhân lập tức nổi giận, hung hăng vỗ bàn một cái: "Làm sao lại chết người! !"
"Khai thác hàng mẫu là giả. Đại học Kinh Thành chúng tôi đang lừa gạt các người mà thôi." Hình Bích cũng không sợ lửa giận của Thị Trưởng, vẫn như cũ chậm rãi nói: "Chủ yếu là vì để không làm cho các bộ ngành chính phủ nơi này bị khủng hoảng."
"Cô. . . Cô có ý tứ gì..." Trán của người đàn ông trung niên toát ra mồ hôi lạnh, giống như đã phát giác được chuyện kinh khủng muốn giáng lâm.
"Đát, đát, đát..."
Bước từng bước chậm rãi, Hình Bích giẫm lên liên tiếp những dấu chân máu, đi đến bục diễn thuyết trong đại sảnh, liếc nhìn toàn trường một vòng về sau, mở miệng: "Nguyên nhân lần này mà hai tiểu đội chúng tôi tới thành phố Thanh Thành, không phải vì thu thập hàng mẫu. Mà là điều tra dị thú."
"Dị thú..."
"Đúng thế. Thông qua vệ tinh quan sát, mấy tháng này dị thú xung quanh thành phố Thanh Thành đang tăng tốc độ di chuyển, đồng thời có khuynh hướng tụ tập lại một nhóm. Nói một cách thông tục dễ hiểu chính là..."
Hình Bích tiếng nói hơi ngừng lại, buông tay: "Có khả năng sẽ xảy ra thú triều. Mục tiêu lần này, là thành Thanh Thành."
Dứt lời,cả tòa đại sảnh lặng ngắt như tờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Nhưng Hình Bích hoàn toàn không cho đám người này thời gian thở dốc, tiếp tục nói: "Thế là, tiểu đội Hình Bích xâm nhập khu nguy hiểm, với cái giá phải trả là hi sinh mạng sống của ba người, biết được quy mô của thú triều, phương hướng di chuyển, tốc độ di chuyển, thực lực phân chia, gồm những chủng loại nào vân vân những tình báo quý giá này."
Dứt lời, nàng cầm lấy trên bàn một bình nước khoáng chưa mở, vặn ra, uống một hớp: "Hiện tại, mời liên hệ hội trưởng hội học sinh đại nhân đang dẫn đầu đội chủ nhà giúp tôi, ta muốn đem tình báo này truyền đi. Sau đó..."
"Kéo vang phòng không cảnh báo toàn thành phố, chuẩn bị liều mạng đi."
...
Cùng lúc, khu KTV thanh thủy Túc Dục Thành.
Trong một phòng nào đó.
"Tình nhân, tình nhân. Ta làm sao có thể quên được, nửa đêm, tiếng ca say lòng người..."
"Tình nhân, tình nhân..."
Ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn xem Kỳ tỷ cùng công chúa trong phòng hát với nhau, Trần Vũ không thể không thừa nhận, bà chủ này của mình rất có mị lực.
Mặc dù tuổi tác lớn hơn bốn cô em kia không ít, khuôn mặt cũng kém một chút, nhưng khí chất lại ăn đứt tất cả.
Loại khí chất cao quý bên trong lộ ra phong độ, nữ nhân bình thường rất khó bắt chước được.
Chỉ là...
Âm thanh của bài hát này...
Giống như là ở trên dưới chiến trường của chiến tranh thế giới lần thứ hai...
Uống nửa chén rượu đỏ, Trần Vũ ôm lấy đầu đang bị đau, cả người như sắp phát điên.
Âm thanh của người khác tựa như một thiên thần.
Trần Vũ hoài nghi khả năng Kỳ tỷ bị ma quỷ khóa yết hầu nên mới có âm thanh như vậy...
Cái này nếu là ở trong ứng dụng toàn dân hát Karaoke hát một bài, có khả năng làm cho phần ứng dụng này tự động gỡ bỏ.
"Tình nhân, tình nhân, làm sao ta có thể quên được, nửa đêm, môi thơm say lòng người..."
Hát xong một ca khúc, Kỳ tỷ tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ , vừa uống rượu vừa nói: "Thế nào? Hôm nay buông lỏng sao?"
Trần Vũ: "Cực kỳ buông lỏng."
"Hài lòng không?"
Trần Vũ: "Rất hài lòng."
"Chị hát êm tai sao?"
Trần Vũ: "Quá êm tai."
"Vậy chị hát tiếp một bài nữa."
Trần Vũ: "Đừng hát nữa. Vừa rồi em đi toa lét, phát hiện bồn cầu đều bị vỡ một cái."
Nụ cười trên mặt Kỳ tỷ biến mất: "Cậu có ý gì? Nói giọng hát của chị không dễ nghe sao? Người muốn nghe chị hát còn phải đến xếp hàng có biết không?"
Trần Vũ: "Xem ra đầu năm nay, kê một đơn thuốc ngủ không dễ dàng à."
"Đánh rắm! Rất nhiều người đều nói, tiếng hát của chị có thể làm cho lỗ tai mang thai!"
Trần Vũ: "Bởi vì bị hiếp mà mang thai."
"Ầm!"
Kỳ tỷ vỗ bàn một cái, thẹn quá hoá giận: "Nếu không cậu hát đi! Cho chị xem thử trình độ của cậu!"
"Em. . . Em không biết hát."
"Cậu không biết hát thì có tư cách gì phê bình giọng ca của chị?"
Trần Vũ: "..."
"Hiện tại chị hỏi em, chị hát có dễ nghe hay không." Kỳ tỷ giơ lên một chai bia, nhắm ngay đầu Trần Vũ.
Trần Vũ: "... Dễ nghe dễ nghe."
"Các cô thì sao?" Nàng lại chỉ hướng bốn vị công chúa: "Dễ nghe sao?"
Các em gái hoảng sợ trăm miệng một lời: "Dễ nghe!" ×4
Kỳ tỷ: "Có dễ nghe đến mang thai không?"
Muội tử 1: "Có!"
Muội tử 2: "Nhất định có thể không nghi ngờ!"
Muội tử 3: "Em đều mang bầu..."
Muội tử 4: "Aba, Aba Aba..."
"Phanh. "
Đem chai bia đặt lên bàn, Kỳ tỷ hiên ngang bắt chéo chân, nói với Trần Vũ: "Dùng một câu ca ngợi tiếng hát của chị."
"... Chị không phải nói là không cho em có ý kiến sao?"
"Ca ngợi cùng ý kiến là giống nhau sao?"
Trần Vũ: "..."
Kỳ tỷ quơ lấy chai bia: "Nói hay không."
"Nói nói nói!"
Quay đầu mắt nhìn bốn vị công chúa đang run lẩy bẩy, lại nhìn chai bia trong tay Kỳ tỷ, Trần Vũ nuốt nước miếng một cái: "Ngạch... Cái kia... Tiếng ca của chị chỉ có thể dùng một câu thơ mỹ diệu để hình dung."
"Nói."
"Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ..."
"Ừm..." Híp mắt, Kỳ tỷ nhíu mày: "Làm sao có cảm giác... giống như cậu đang mắng tôi vậy?"
"Không không không, chị suy nghĩ nhiều rồi." Trần Vũ đoạt lấy chai bia trong tay đối phương, vặn ra, rót hai chén: "Đến, vì tiếng ca tuyệt mỹ của chị, uống."
Dứt lời, Trần Vũ uống một hơi cạn sạch.
Lập tức...
"Ô ô ô ô ô ô —— "
Trần Vũ nghe được tiếng cảnh báo vang lên.
Trần Vũ: "A? chị muốn tiếp tục ca hát sao?"
Kỳ tỷ sắc mặt đại biến: "Hát cái mẹ gì! Đậy là cảnh báo toàn thành phố !"
"Cảnh báo toàn thành phố..."
Trần Vũ trong nháy mắt lấy lại tinh thần, một cỗ lãnh ý quét qua toàn thân...
...