Chương 33: Ta nên lấy gì để cảm tạ các ngươi? Chiến hữu của ta

"'Nhân vật phản diện' lần này thật sự là quá ôn nhu."

Cảm thụ luồng khí xoáy trong đan điền không ngừng tăng vọt, Trần Vũ không biết làm sao để biểu đạt sự cảm kích của mình mới tốt.

So sánh với vị bằng hữu thực hiện "Chúc phúc" cho hắn, ba vị này mới là quân đội bạn a...

"Sếp..." Trong ba người, một vị móc từ bên hông ra một cây chủy thủ, mặt mũi tràn đầy mỏi mệt: "Chúng tôi đã suy yếu khí kình của hắn ít nhất sáu thành. Cùng một chỗ động thủ... Còn có hi vọng."

"Không thể lại suy yếu một lần nữa sao?" Trương Thanh cố nén đau đớn của việc bị cụt tay.

"Khục..." Người kia ọe ra một ngụm máu đen: "Làm. . . Không làm được..."

"... Vậy liền cùng lên đi."

"Vâng."×3

Nhìn bốn người chậm rãi xúm lại, Trần Vũ thở dài. Bắt đầu cởi từng bộ phận phòng phóng xạ trên người xuống.

"Hắn. . . Hắn muốn làm gì? !" Trương Thanh chấn kinh.

Vị trí lúc này của bọn họ đã cách phúc xạ nguyên rất gần. Nồng độ phóng xạ xung quanh cực cao!

Lúc này mà cởi trang phục phòng hộ...

Là muốn tự sat sao?

"Loảng xoảng."

"Bang."

"Ba..."

Trần Vũ cởi sạch toàn bộ trang phục phòng hộ, tại chỗ nhảy mấy lần, hoạt động gân cốt, sau đó nhặt lên đường đao: "Lúc này liền nhẹ nhàng nhiều. Các ngươi cùng lên đi."

"Không có khả năng..."

Bốn người đồng thời dừng bước, đối mặt nhìn nhau, trong mắt đều là sợ hãi.

Cái cổ cứng ngắc của Trương Thanh quay sang nhìn về phía máy đo nồng độ phóng xạ bên trong mặt nạ..

【1145mSv 】

Mặc trang phục phòng hộ là 1145mSv.

Vậy nếu không mặc... Thì ít nhất cũng là 15000mSV trở lên!

"Hắn..."

"Hắn thật là... võ giả Cấp 3..."

"Không chỉ như thế..."

Trên mặt bốn người lộ vẻ tuyệt vọng.

Tiếp nhận liên tiếp "Mặt trái" suy yếu, còn có thể tùy ý tại trong hoàn cảnh có nồng độ phóng xạ 15000mSv trở lên.

Bọn họ đến cùng đụng phải quái vật gì...

Im lặng hồi lâu, sắc mặt Trương Thanh tái nhợt mở miệng: "Có thể... Buông tha cho chúng tôi không."

Trần Vũ mặt không biểu tình: "Các ngươi cũng không có dự định buông tha ta."

"Chúng tôi chỉ là muốn đưa cậu đi một chỗ, gặp cấp trên của chúng tôi một lần mà thôi."

"Nếu như là gặp mặt, mời là được rồi." Trần Vũ giơ lên đường đao: "Nhưng các ngươi lại lựa chọn ở một cái cứt chim cũng không có địa phương để bắt cóc, ta không cho rằng, sau khi gặp mặt thì các ngươi sẽ còn để cho ta còn sống."

"..." Đám người chỉ có thể trầm mặc.

Ai cũng không phải người ngu.

Loại này "Ác ý" không có hòa hoãn chỗ trống, ý tứ biểu đạt đã rất rõ ràng.

Bên trong dị cảnh tràn ngập phóng xạ, chết một cái võ giả, quả thực là chuyện rất bình thường mà thôi...

"Không có đường lui." Trương Thanh đáy mắt hiện lên tơ máu: "Lên!"

Trong mắt của ba người còn lại cũng tràn đầy điên cuồng, vận dụng một tia khí kình cuối cùng, Trần Vũ quơ chủy thủ phóng tới: "Giết!"

"Giết! !"

"..." Trần Vũ bộc phát khí kình nắm chặt đường đao sẵn sàng đón quân địch.

Có thể chất, lực lượng, nhanh nhẹn, thậm chí khí kình nhiều trọng gia trì, Trần Vũ mới là hiện trường trước mắt cao nhất sức chiến đấu.

Một cái cấp 2 bị tàn tật, ba cái kiệt lực cấp 1, không thể nào là đối thủ của hắn...

Nhưng một giây sau, đội trưởng Trương Thanh đợi sau khi đồng đội phát ra công kích, vậy mà quay người trốn chạy trốn.

Trước khi đi, vẫn không quên ném một viên lựu đạn tròn vo...

"Là. . . là. . . Chấn Hám Đạn!"

Trong một phút chốc, chỉ nghe được một tiếng kêu sợ hãi, Trần Vũ đã nhìn thấy lựu đạn nổ tung một tiếng ầm vang!

"Duang! !"

Ánh sáng màu trắng hiện lên làm chói mắt tất cả mọi người.

Một luồng sóng không khí với âm lượng vượt qua 180dB mang theo to lớn tạp âm khuếch tán ra xung quanh!Trực tiếp đem ba người thuộc hạ hất tung nằm rải rác trên mặt đất.

Mà Trần Vũ...

【 nhận cường quang tổn thương: Lâm thời thị lực +4866; thị lực +14; khí kình +11 】

【 nhận sóng âm tổn thương: Lâm thời thính giác +2649; lâm thời cân bằng tính +1882; lâm thời tinh thần ổn định +4601; phổi khỏe mạnh +16; thính giác +14; khí kình +264... 】

"Sóng âm còn có thể tăng trưởng khí kình sao? !"

Trần Vũ sửng sốt một lát,

Cảm động.

" Con bà nó, cái này là thịnh tình không thể chối từ a!"

Hắn khóe mắt rưng rưng, dắt đao liền đuổi theo.

"Đừng đi! Để cho ta thật tốt mà cảm kích cảm kích các vị..."

Nghe được sau lưng truyền tới tiếng bước chân lúc xa lúc gần, Trương Thanh đang chạy thục mạng vô ý thức quay đầu, kém chút cắn trúng đầu lưỡi: "Không có khả năng! !"

Đây chính là đặc chất âm bạo đạn...

Võ giả cấp 3 cũng vô pháp chống cự...

"Sưu —— "

Tốc độ của Trần Vũ bị "gia trì" đến cực hạn, giống như hóa thành cánh bướm đang đang bay múa, trong vài cái chớp mắt liền vượt qua, hoành đao ngăn ở trước mặt của Trương Thanh.

"Bịch..."

Trương Thanh vội vàng dừng bước, nhưng mà trọng tâm bất ổn bởi vì cánh tay bị chặt mất nên hung hăng ngã xuống với một tư thế khó đỡ.

Trần Vũ cũng không phải là một người quân tử gì, gặp cơ hội tốt này thì không để ý tới tạo dáng trang bức. Trực tiếp tiến lên, đường đao gọn gàng mà linh hoạt đâm về phía sau lưng đối phương.

"Đánh lén!"

"Phốc phốc!"

Lưỡi đao sắc bén dưới sự thôi thúc của khí kình, vạch phá trang phục phòng hộ giống như là cắt đậu phụ, đâm thật sâu vào Trương Thanh thể nội.

"A! !"

Không để ý tới người nằm dưới thân mình kêu thảm, Trần Vũ chịu đựng cảm giác khó chịu, đem đường đao quét ngang!

"Phốc phốc..."

Máu tươi như suối phun tuôn ra.

Tiếng kêu của Trương Thanh cũng im bặt, bởi vì trong cổ họng đã tràn đầy huyết dịch.

"Phốc phốc!"

Trần Vũ rút ra đường đao rồi lùi lại mười mấy bước, cẩn thận quan sát tình trạng của Trương Thanh.

Mà Trương Thanh cũng gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Mười giây.

Ba mươi giây.

Năm mươi giây...

Co quắp một trận, sinh mệnh lực của Trương Thanh hao hết, hai mắt đã mất đi tiêu cự.

"..."

Giải quyết xong võ giả cấp 2 có khả năng phát sinh biến số. Trần Vũ rốt cục thả lỏng trong lòng.

Hắn đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn xem trên thân đao còn đang chảy xuôi vết máu, một loại cảm xúc khó mà nói nên lời lập tức xông lên đầu.

Không phải là buồn nôn.

Cũng không phải sảng khoái.

Chỉ đơn thuần là cảm thấy "Không thoải mái."

Có chút cùng loại với việc sau khi tận mắt nhìn thấy án mạng, đối với người chết "Cảm động lây" ...

"Ta giết người."

"Chỉ là vì tự vệ..."

"Vì tự vệ..."

Hít sâu, Trần Vũ lắc lắc đường đao, vòng qua thi thể đã chết không nhắm mắt, đi đến trước ba người còn lại.

Một phút đồng hồ trôi qua, bọn họ vẫn chưa khôi phục tổn thương của Chấn Hám Đạn gây nên.

Một người ngất.

Một người uể oải.

Một người còn đang không ngừng nôn mửa. Nôn thốc nôn tháo.

Đưa tay nhấc lên người đang hôn mê, Trần Vũ dí lưỡi đao vào ngực hắn, nhìn về phía hai người còn lại: "Nói, là ai phái các ngươi tới."

"..." Hai người không nói.

"Phốc phốc!"

Dao nhọn trực tiếp đâm xuyên qua tim của người đàn ông hôn mê.

Phần tàn nhẫn, sự quả quyết này, làm cho hai người toàn thân nổi da gà.

"Bịch."

Ném thi thể đi, Trần Vũ lại nhấc lên người đang nôn mửa, hỏi: "Ai phái các người vào đây."

"Ọe... Tôi. . . Tôi nói... Ọe... Ngươi có thể tha cho ta sao?"

"Có thể." Trần Vũ khẳng định gật đầu.

"Ta. . . Ta không tin..."

"Phốc phốc!"

Đường đao xuyên qua, Trần Vũ một cước đá bay thi thể: "Không tin liền chết."

"Đông."

Thi thể rơi xuống đất, huyết sắc dâng trào...

Sau đó Trần Vũ đi đến trước mặt người cuối cùng, giơ lên đường đao: "Nói, ai."

" Chủ tịch của tập đoàn Nhạc Duy." Người cuối cùng nhanh chóng trả lời: "Là hắn để chúng tôi tới."

"Tập đoàn Nhạc Duy..." Trần Vũ nhắm hai mắt lại.