Chương 29: Bắt đầu kỳ thi đại học

Ngày kế tiếp, sáng sớm.

Trần Vũ kéo lấy thân thể "Nặng nề" đi ra quảng trường "Thời Không Môn", dọc theo con đường lúc đến, trở về cửa hàng thuốc lá.

Ven đường, hắn thấy được rất nhiều chiếc xe buýt chuyên dụng.

Bên trong đều là thí sinh của các trường trung học.

Cái này khiến Trần Vũ kịp phản ứng, hôm nay đã là kỳ thi đại học thi viết thời gian...

Hàng năm khi thi đại học đều chia làm hai bộ phận.

Thi văn cùng thi võ.

Cái trước chủ yếu là vì sàng chọn ra " tuyển thủ hạt giống ", để hiểu rõ ngọn nguồn thực lực của toàn bộ thí sinh trong thành phố.

Cái sau mới là việc chính. Là chân chính thi đại học trong mắt mọi người.

"Mình không cần tham gia thi viết sao?"

Suy tư, Trần Vũ tăng tốc bước chân, trở lại cửa hàng thuốc lá.

Trong tiệm, yên tĩnh.

Kỳ tỷ hiển nhiên còn chưa có tỉnh ngủ.

Trần Vũ cũng không tiện đánh thức người khác, liền sớm mở cửa kinh doanh.

Thuận tiện hút trộm mấy điếu thuốc.

Khoảng tám giờ sáng, Kỳ tỷ mới đi xuống lầu ngáp một cái: "Chào buổi sáng."

Trần Vũ: "Buổi sáng tốt lành."

"Chúng ta chín giờ mới kinh doanh, không cần mở tiệm sớm như vậy."

"Dù sao cũng tỉnh." Trần Vũ Vụng trộm dấu kỹ điếu thuốc rồi hỏi: Hôm nay là thi văn sao? Em nhìn thấy rất nhiều người đi trường thi. Em không cần đi sao?"

"Nha. Nguyên lai là cậu đang lo lắng cái này à." Kỳ tỷ giật mình, cầm lấy một bình nước khoáng đổ vào miệng, khoát tay: "Không cần đi, chị cùng Thất Trung nói xong rồi. Cậu liền đợi đến ngày mùng 7 tháng 7 tham gia thi võ là được."

"Minh bạch." Trần Vũ thả lỏng trong lòng.

...

Ăn xong điểm tâm, Kỳ tỷ lên lầu xem kịch.

Trần Vũ thì tiếp tục trông cửa hàng.

Nhàn hạ vô sự, lấy ra điện thoại di động nhìn xem tin tức về thi văn của thành phố Thanh Thành.

Thi văn, chia làm thượng, hạ hai trận buổi trưa.

Buổi sáng thuần thi viết, khảo hạch học sinh trình độ văn lý.

Buổi chiều khảo thí kiểm tra sức khoẻ, kiểm trắc đẳng cấp luồng khí xoáy của học sinh. Cũng dựa theo đó mà tiến hành xếp hạng cao thấp.

Hai mươi vị trí đầu, chính là tuyển thủ "Hạt giống" năm nay của thành Thanh Thành.

Võ Trạng Nguyên, bình thường sẽ chỉ sinh ra ở bên trong hai mươi người này.

Nếu có tuyển thủ "Hạt giống" bên ngoài thí sinh đoạt được Võ Trạng Nguyên, liền sẽ được xưng là hắc mã Trạng Nguyên.

Gần hai mươi năm qua, trên khắp cả nước loại hắc mã này cũng không có xuất hiện mấy lần...

Thời gian rất nhanh trôi qua đến ban đêm.

Thành tích thi võ của thành phố Thanh Thành đã công bố trên internet.

Năm nay, Nhất Trung, Tứ Trung rất cường thế.

Hai mươi thí sinh đứng đầu, có 11 người đều đến từ hai trường trung học này.

Mà bên Nhị Trung, trường đã đuổi học Trần Vũ thì chỉ có một người trên bảng.

Trong đó hạng nhất Văn Trạng Nguyên (tức khảo thí cường độ cơ thể thứ nhất), bị Nhất Trung Vương Bảo Cường cầm xuống.

Nghe nói Vương Bảo Cường còn có một người em trai, thiên phú thường thường, gọi Vương Báo Phế...

Thành tích thể chất của Vương Bảo Cường cực kì chói sáng!

Đạt đến trình độ võ giả cấp 1.5!

Cho dù là Trần Vũ, nhìn thấy cái số này, cũng không nhịn được tuôn ra một câu chửi bậy.

Rất nhiều sinh viên năm nhất đến khi tốt nghiệp còn không đạt được 1.5...

Tuyệt đại đa số truyền thông của Thành Thanh Thành đã xem Vương Bảo Cường là văn, võ nhị Trạng Nguyên...

Dù sao thực lực cấp 1.5 cao hơn so với người đứng thứ hai 0.3 cấp.

Bên trong hai mươi tên tuyển thủ hạt giống, rất khó có người có thể tạo thành uy hiếp đối với Vương Bảo Cường...

Nhìn xem màn hình điện thoại di động, Trần Vũ còn đặc biệt nhìn danh sách thí sinh trúng tuyển "Hạt giống" của Nhị Trung.

Họ Lương, tên Phàm.

"Quả nhiên là hắn..."

Tắt điện thoại, Trần Vũ dựa lưng vào trên ghế hồi ức.

Lương Phàm, tên này tại Nhị Trung như sấm bên tai.

Học sinh khác đều là mấy cái giáo viên dạy mười mấy người.

Mà hắn thì là mười cái giáo viên dạy một cái!

Trần Vũ cũng chỉ tại khi học lớp mười nhìn thấy qua người thật, về sau Lương Phàm liền triệt để rời xa "Thế gian", không cùng "Phàm phu tục tử" tiếp xúc...

"Thành tích tốt thì thật là có thể thượng thiên a."

Chép miệng một cái, Trần Vũ quăng ra di động, ngáp một cái, liền không tại quan tâm thi văn cái này phá sự.

Vô luận Lương Phàm, vẫn là Vương Bảo Cường, có một cái tính một cái, đến lúc đó đánh liền xong việc...

"Ông —— ông —— "

Không có qua mấy phút, điện thoại truyền đến chấn động.

Trần Vũ không cần nhìn cũng biết là ai đánh tới.

"Chị?"

"Thi văn thế nào?" Trong tai nghe, thanh âm Trần Tư Văn bao hàm chờ mong: "Sợ gây áp lực và ảnh hưởng trạng thái của em nên hôm nay chị cùng với mẹ đều không dám gọi điện thoại."

"A..." Trần Vũ gãi gãi bên tai: "Thành tích cũng không tệ lắm."

"Không tệ lắm là bao nhiêu?"

" Cấp bậc 0. 42." Trần Vũ tùy tiện nói số lượng.

"0. 42? !" Trần Tư Văn kinh hỉ: "Đây không phải là nói có hi vọng có thể lên trường đại học rồi sao? !"

"Trường đại học thì tính là gì. Thi đại học cùng ngày, chị đến hiện trường, em sẽ cho chị cùng mẹ một kinh hỉ."

"Hiện trường... Vé rất đắt đi."

"Yên tâm, vé phương diện em sẽ giải quyết."

"Thế thì không cần. Chờ chị bị khai trừ, cầm tới tiền đền bù, hẳn là đủ mua hai tấm vé hiện trường."

"Còn chưa bị đuổi sao? Có cần hay không em bày cho chị thêm một số chủ ý? Lãnh đạo tư ẩn ngươi nói lung tung, lãnh đạo nhỏ mật..."

"Gặp lại!"

"Bĩu —— "

Trần Vũ: "..."

Một bộ "Song áp" không có đọc xong, Trần Vũ kìm nén đến tương đương khó chịu...

Nhịn đến giờ tan sở, hắn lên lầu, phát hiện Kỳ tỷ đã làm xong cơm tối.

Trần Vũ kinh ngạc: "Hôm nay là ngày gì? Thịnh soạn như vậy?"

Kỳ tỷ khui ra hai bình rượu, ngồi tại chính vị bàn ăn, đưa cho Trần Vũ một bình: "Ngồi, có một số việc muốn nói cho cậu."

"Chuyện gì?"

"Cậu ngồi xuống trước."

Ngồi đối diện Kỳ tỷ, Trần Vũ tiếp nhận bình rượu, cho mình rót một chén, lẳng lặng chờ đợi đối phương mở miệng.

"Sau ngày hôm nay, khoảng cách thi đại học liền chỉ còn lại mười bốn ngày." Kỳ tỷ giơ lên ly rượu: "Đầu tiên, chúc cậu thi đại học thuận lợi."

"Tạ ơn."

"Đương ~ "

Hai người đụng chén, riêng phần mình uống vào.

"Sau đó, chị muốn nói là..." Kỳ tỷ một tay chống đỡ đầu, mỉm cười: "14 ngày, hai tuần lễ, thời gian rất cấp bách. Cậu hẳn là đem càng nhiều tinh lực phóng tới việc tu luyện. Bởi vậy, từ hôm nay về sau, cậu liền không cần đi làm."

"Cái này. . . Rất không có ý tứ a." Trần Vũ vội vàng lại đổ đầy một chén cho mình: "Nhưng Kỳ tỷ nói thì em nhất định phải nghe, nếu không Kỳ tỷ ngài sẽ không cao hứng. Vậy ngày mai em liền không đi làm. Kỳ thật em còn rất không nỡ."

Kỳ tỷ: "Cậu nếu là không bỏ, cũng có thể tiếp tục..."

Trần Vũ: "Kỳ tỷ, em có thể xen vào sao?"

Kỳ tỷ: "Cậu không phải đã xen vào rồi sao."

Trần Vũ: "... Vậy được, em có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cũng không biết bắt đầu nói từ đâu. Tóm lại, cảm tạ Kỳ tỷ đã hết lực trợ giúp em. Trần Vũ thiếu chị một ân tình."

"Đừng nói nữa, làm đi."

Trần Vũ: "A?"

"... chị nói là cạn ly đi."

"A a, vậy liền cạn chứ sao."

"Cạn ly!"

"Đương ~ "

...