Chương 27: Tâm sự giải quyết xong

Phát xong group chat, Trần Vũ đẩy ra "Công cụ người", xoay người rời đi.

"Vũ. . . Vũ ca, anh muốn đi đâu?" em gái đều choáng váng.

"Về nhà." Trần Vũ khoát khoát tay, phát huy bản năng của một người đàn ông, khuyên kỹ hoàn lương: "Về sau đừng đi làm ở những nơi như thế này nữa, không tốt đâu."

Muội tử: "..."

Trần Vũ: "Gặp lại."

Muội tử: "... Không lẽ là anh đã làm xong việc rồi sao?"

Trần Vũ: "Đánh rắm! Có tin hay không ta khiếu nại ngươi?"

Muội tử: "..."

Thế là, tại dưới ánh mắt u oán của mỹ nữ, Trần Vũ đi vào thang máy, rời đi Túc Dục Thành.

Vừa ra cửa, điện thoại di động của hắn liền vang lên.

Trần Vũ xem xét, là chị của hắn Trần Tư Văn.

Kết nối.

"Uy?"

"Trần Vũ! Em không được đụng vào cô gái kia có nghe hay không! !"

"Không sao cả, anh rể của em nói rồi, các nàng rất sạch sẽ, biết nhiều kỹ năng lắm."

"Em muốn chết có phải hay không!" Trong ống nghe, Trần Tư Văn giống như sư tử hà đông rống: " Ra ngoài nhanh lên!"

"Anh rể của em còn ở bên trong đâu..."

"Chị cùng hắn chia tay! Chia tay được rồi phải không? ! Em toại nguyện chưa !"

"Chia tay? Tại sao lại chia tay đâu? Những người phụ nữ như chị đối với tình cảm rất để tâm mà..."

"Trần Vũ , chờ em về nhà, xem chị như thế nào thu thập em."

"Tốt a, mặc dù rất đáng tiếc, nhưng chúc chị chia tay vui vẻ."

Dứt lời, Trần Vũ liền cúp điện thoại, một mặt thoải mái, thậm chí ngâm nga tiểu khúc: "Ngươi nếu lấy chồng? không muốn gả cho người khác..."

Hướng phía cửa hàng thuốc lá phương hướng đi mấy phút, hắn vỗ đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến trước đó mình đụng nát tủ thủy tinh, lập tức thay đổi đường đi, đi về cửa hàng ngũ kim.

Tìm trong cửa hàng được thích hợp thủy tinh, lúc này mới trở về cửa hàng thuốc lá.

Nhưng khi đến trước cửa tiệm lại nhìn thấy "đang mở cửa" bảng hiệu. Trần Vũ lập tức giật mình, vội vàng chạy vào trong tiệm, chỉ thấy Kỳ tỷ đã trở về đang ngồi trên ghế của mình.

Đang thảnh thơi hút thuốc.

"Kỳ... Kỳ tỷ, hôm nay làm sao về sớm như vậy?"

"Cậu đi đâu?" Kỳ tỷ khẽ nhả mây mù: "Không cần coi cửa hàng sao."

"A." Trần Vũ phản ứng cực nhanh, giơ lên trong tay túi đựng thủy tinh: "Vừa rồi đang sắp xếp thuốc lá, không cẩn thận làm vỡ ngăn tủ. Liền chạy ra ngoài mua thủy tinh về đổi."

"Như vậy à." Kỳ tỷ gật gật đầu: "Miểng thủy tinh chị đã dọn dẹp sạch sẽ , đợi lát nữa rồi đổi. Nói với cậu chút chuyện."

Đem túi đựng thủy tinh thận trọng dựa vào vách tường, Trần Vũ đi lên trước, hơi lúng túng xoa xoa tay: "Chuyện gì?"

"Chuyện tốt."

"Đi học?"

"Đúng." Kỳ tỷ lộ ra tươi cười đắc ý: " Vấn đề đi học của cậu đã được giải quyết."

"Ngưu bức! Quá ngưu bức!" Trần Vũ điên cuồng vuốt mông ngựa: "Việc này cho dù là thị trưởng thành phố cũng không dễ làm, Kỳ tỷ không tầm thường à! Đến, em đấm bóp cho chị một chút..."

"Đừng làm những thứ vô dụng kia, cũng không phải là cái gì tốt trường học. Thất Trung."

"Chỉ cần có thể thi đại học, Thất trung đến thập trung đều không sao cả."

"Nhưng Thất Trung có một điều kiện."

"Đưa tiền?"

"Không phải tiền. Tiền phương diện này không cần cậu quan tâm." Kỳ tỷ lắc đầu: " Phòng giáo dục Thất Trung nói bọn họ đang tại tập huấn thi đại học, tùy tiện thêm cậu vào sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất chuẩn bị kiểm tra của họ."

"Cho nên để cho em rời trường?"

"Đúng. Cậu chỉ có thể tu luyện ở nhà, chờ đến khi thi đại học lại đi Thất Trung báo danh."

"Cái này mẹ nó chính là ta muốn a!" Trần Vũ kinh hỉ: "Kỳ tỷ, ngài rất lợi hại! em thật sự phải thật tốt mà cảm tạ cảm tạ ngài."

"Cậu muốn làm sao cám ơn chị?"

"Nếu không... em lấy thân báo đáp đi."

Kỳ tỷ: "... Được, chị đi tắm trước."

Trần Vũ: "? ? ?"

"Nếu không cùng nhau tắm đi, bồn tắm của chị rất lớn."

"Chờ. . . Chờ chút nữa Kỳ tỷ, việc này không tốt lắm đâu?"

"Không phải cậu nói lấy thân báo đáp sao? Làm gì? Chê chị già?" Kỳ tỷ nhíu mày: "Chị nghe nói là thanh niên nghiêm túc các cậu vẫn luôn thích lái máy bay không phải sao?"

Trần Vũ: "..."

...

Ngày đó, đêm.

Trần Vũ bóp tắt điếu thuốc lá cuối cùng trong miệng, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian.

Mười giờ rưỡi tối.

Xuống giường, hắn rón rén đi tới cửa trước, nghiêng tai lắng nghe một chút.

Thính giác nhạy bén giúp Trần Vũ có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở bên phòng Kỳ tỷ.

"Ngủ thiếp đi."

"Có thể hành động."

Mặc áo khoác, đeo lên khẩu trang, Trần Vũ nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, linh hoạt xoay người nhảy xuống lầu, chạy về phía quảng trường "Thời Không Môn".

Vấn đề đi học được giải quyết, Trần Vũ xem như buông ra một cọc tâm sự.

Nhưng phương diện "Tu hành" lại không khỏi bị ảnh hưởng.

Bởi vì ban ngày Kỳ tỷ không ra ngoài, hắn tự nhiên không thể hút thuốc lá điên cuồng giống như trước.

Chỉ có thể thừa dịp giờ tan làm, ở trong phòng vụng trộm hút.

Cũng may trước mắt đã hơn cấp 0.7, còn lại nửa tháng thời gian, đủ để tấn thăng võ giả cấp 1.

Đương nhiên, còn có thể tại bên trong dị cảnh tiếp tục hút...

"Ông —— ông —— "

Khi Trần Vũ sắp tới quảng trường thì bỗng nhiên điện thoại chấn động.

Dừng bước lại, Trần Vũ lấy điện thoại di động ra xem xét.

Vẫn là Trần Tư Văn đánh tới.

"Uy?" Trần Vũ kết nối, đặt di động ở bên tai: "Muộn như vậy còn gọi điện thoại làm gì?"

"Chị cùng người ấy chính thức chia tay."

"Nha. Chúc mừng chúc mừng."

"Người ấy nói đã bị chúng ta lừa nên rất tức giận. Chị chắc là không thể làm ở nhà máy được nữa."

"Vậy liền từ chức chứ sao." Trần Vũ tùy tiện: "Ở nhà đợi, mỗi ngày xem phim, không tốt hơn đi làm sao."

"Chị không làm việc thì em nuôi chị sao."

"Em nuôi dưỡng chị a."

"Bây giờ chị còn đang nuôi em đó!"

"Không phải liền là tiền nha, rất nhanh liền có." Trần Vũ ngáp một cái.

Hắn cũng không nói mạnh miệng.

Thi được Trạng Nguyên, là có thể có được tiền thưởng của trường học và bộ giáo dục.

Nếu như cộng thêm số tiền mà đại học danh tiếng cho để "Cướp người", coi như tam trọng tiền thưởng.

Số tiền này, đủ để một gia đình bình thường tiêu vài chục năm.

"Đừng ba hoa." Trần Tư Văn bất mãn: "Bây giờ suy nghĩ một chút chị nên làm cái gì."

"Từ chức. Nếu như ông ta ngăn cản chị, chị liền nói cho em. Em sẽ cho ông ta biết cái gì gọi là lừa gạt chân chính."

"chị chủ động từ chức, tiền đền bù trong hai năm liền cầm không được."

"Từ bỏ chứ sao."

"Trần Vũ! Em còn như vậy thì chị sẽ tức giận đó."

"Được được được..." Trần Vũ bực bội gãi gãi sau gáy: "Chị muốn cho nhà máy chủ động đuổi việc đúng không?"

"Đúng."

"Cái này dễ thôi." Trần Vũ hắng giọng một cái: "Lãnh đạo gắp thức ăn thì ngươi chuyển bàn, lãnh đạo nâng chén thì ngươi uống trước. Lãnh đạo cầm mic thì ngươi cắt ca, lãnh đạo mở cửa thì ngươi lên xe."

Trần Tư Văn: "..."

Trần Vũ: "Lãnh đạo họp ngươi ăn uống, lãnh đạo nói chuyện ngươi tán gẫu. Lãnh đạo nàng dâu tìm người sờ, lãnh đạo mướn phòng báo cảnh bắt."

Trần Tư Văn: "..."

Trần Vũ: "Cứ làm giống như những gì mà em vừa nói, nếu không được nữa thì chị lại khóc lóc om sòm."

Trần Tư Văn: "Gặp lại."

"Bĩu —— "

Trần Vũ: "Skr~ "

...