Chương 21: Biến hóa

"Chỉ kiểm tra vật chất phóng xạ mà tôi còn phải cởi quần ra nữa sao?"

"Đúng thế." Nữ nhân viên công tác mỉm cười: "Như vậy thì có thể kiểm tra toàn diện một chút."

"Nói láo." Trần Vũ nổi giận, túm chặt quần đùi: "Một cái quần có thể ảnh hưởng được gì? Để cho tôi cởi sạch sành sanh thì ông đây tình nguyện không ra ngoài."

"Vậy... Được rồi tiên sinh, mời anh bình tĩnh một chút, bây giờ chúng tôi bắt đầu kiểm tra..."

Đứng trước các máy dụng cụ kiểm tra một lần, xác nhận lượng phóng xạ không có vượt chỉ tiêu, Trần Vũ liền xụ mặt rời đi.

Sau khi hắn đi, đông đảo nữ tính phía sau pha lê lập tức rối loạn, hưng phấn thảo luận.

"Cái này soái ca cũng quá soái đi?"

"Nam nhân vị mười phần!"

"Cực phẩm cực phẩm..."

"Các bà có thấy phía dưới của cậu ta không? Đều sắp quấn không nổi."

"Ai ôi..."

"Ta chảy nước miếng..."

Gần cửa sổ công vị bên trên, một nam thanh niên đeo mắt kính nghi hoặc: "Vương tỷ, bình thường kiểm trắc đâu có cần cởi hết đâu?"

Nữ nhân tên là Vương tỷ chậm rãi: "Chị chính là muốn nhìn một chút hắn lớn bao nhiêu."

Nam thanh niên: "? ? ?"

...

Rời đi phòng cô lập, Trần Vũ về tới phòng thay đồ ở đại sảnh số một, lấy xuống khăn tắm, chuẩn bị thay quần áo của mình.

Bởi vì phòng thay đồ bên trong có một cái gương lớn, hắn vừa hay nhìn thấy thân hình của mình thì lập tức sững sờ.

Chỉ thấy trong kính là một khuôn mặt cương nghị, khí chất trác tuyệt, cả người cơ bắp hiện lên như hình giọt nước đang nhô ra.

Chiều cao cũng giống như phát triển một chút.

Nhưng đây đều là mặt ngoài.

Trong cơ thể tựa hồ cũng có biến hóa không nhỏ.

"A."

Trần Vũ tới gần tấm gương, hai mắt trợn tròn cẩn thận quan sát: "Mình có đẹp trai như vậy sao? Làm sao trước kia không có phát hiện."

"Xem ra cùng phóng xạ không thoát được quan hệ..."

Làm một thanh niên nghiêm túc, Trần Vũ đối với hình tượng của mình cũng không phải là quá để ý, soi tấm gương một lát liền mặc quần áo tử tế, cầm lại điện thoại, rời đi số 1 sảnh.

Mà lúc này, khi nhân viên công tác giao thuốc lá và tiền mặt mà Trần Vũ lục soát được từ thi thể đã được "Thanh tẩy".

...

"Truyền tống môn" rời đi quảng trường thời điểm thì đã sắp bảy giờ sáng.

Trời đã sáng rõ.

Trần Vũ dừng bước lại, lẳng lặng cảm thụ những phút giây mát mẻ vào buổi sáng, sau đó lấy ra gói Tiểu Hùng Miêu, đốt một điếu thuốc lá nhét vào bên trong miệng.

Vừa hút vừa đi về phía trường trung học nhị trung.

Lúc này chính là đi học thời gian, trên đường gặp không ít học sinh cùng phụ huynh.

Trên đường đi, Trần Vũ quay đầu suất khá cao.

Hấp dẫn không ít sự chú ý của các thiếu nữ.

"Thụ sủng nhược kinh" phía dưới, hắn ngay cả đi đường đều có chút phiêu.

Mười phút sau.

Đi đến trước cửa trường trung học nhị trung, Trần Vũ nhìn vào trong trường, thấy được quen thuộc sân trường và các phòng học, không khỏi thở dài.

Trường học này đã không có quan hệ gì với hắn, thật giống như một "trò đùa"...

Trần Vũ ngồi xổm bên cạnh cửa trường học, cũng không biết trôi qua bao lâu thì thấy Trần Tư Văn đi tới.

"Tiểu Vũ!"

Nhìn thấy Trần Vũ, Trần Tư Văn vui sướng chạy tới trên vai còn đang đeo một chiếc túi xách: "Em chờ ở đây bao lâu rồi? vừa rồi chị còn định gọi điện thoại cho em nữa đó ...Trán? Em..."

"Em làm sao?"

"Em..." Trần Tư Văn nhíu mày, lượn quanh Trần Vũ một vòng, trên dưới dò xét: "Em thật giống như thay đổi?"

Trần Vũ sờ lên cái cằm, đắc ý: "Trở nên đẹp trai sao?"

"Không phải. Nói như thế nào đây..." Trần Tư Văn tự hỏi một chút: "Phải nói là... Trở nên càng có mùi đàn ông."

"Mùi mồ hôi sao? Hay là mùi hôi nách?"

Trần Tư Văn: "..."

"Chắc là mùi vị của hormone." Trần Vũ như có điều suy nghĩ.

Hắn nhớ kỹ tại trong dị cảnh có tăng lên không ít kỳ kỳ quái quái "Thuộc tính" ...

"Dáng người cũng thay đổi cao?" Trần Tư Văn nhón chân lên, so đo cùng Trần Vũ thân cao: "Hai ngày nay em ở trường học rốt cuộc đã ăn cái gì?"

"Em chỉ ăn viên Tăng Khí đan mà chị đưa, ngoài ra không ăn gì khác."

"Tăng Khí đan có hiệu quả tốt như vậy sao?" Hai mắt Trần Tư Văn tỏa ra ánh sáng: "Hay là thiên phú hấp thu đan dược của em tốt hơn so với người thường?"

"Chắc là cái sau đi." Trần Vũ chuẩn bị sớm đánh một châm dự phòng cho gia đình mình: "Thực lực bây giờ của em tăng lên rất nhanh, viên Tăng Khí đan đó có trợ giúp rất lớn."

"Vậy thì tốt quá." Trần Tư Văn vui vẻ chắp tay trước ngực, lập tức lật ra túi xách, từ trong lấy ra viên Tăng Khí đan thứ hai đưa cho Trần Vũ: "Cho em, phải ăn hết."

"Chờ em về ký túc xá rồi mới ăn."

"Ăn ngay bây giờ."

"Yên tâm đi, em sẽ không bán." Trần Vũ thu hồi Tăng Khí đan, vỗ ngực một cái, nói: "Đan dược có hiệu quả tốt như vậy, em còn ngại không đủ nên sẽ không có khả năng bán. Chờ em về ký túc xá từ từ ăn."

"Ngại không đủ, chị sẽ tiếp tục nghĩ cách mua cho em."

"Đừng đừng đừng! Nghe nói đan dược này ăn quá nhiều thì sẽ không tốt, sẽ bị kháng thuốc, bốn viên là đủ rồi." Nói, Trần Vũ làm bộ lấy điện thoại cầm tay ra thời gian: "Sắp trễ giờ làm rồi, chị đi làm việc đi. em còn về trường đi học nữa."

"Được, vậy em đi đi." Trần Tư Văn gật gật đầu.

"Chị đi trước đi."

"Không, em đi trước. Chị nhìn em vào trường học rồi đi."

"Đừng, em nhìn chị đi làm rồi mới vào trường..."

"Em đi trước."

"Chị đi..."

"Em đi trước!"

"Vẫn là chị đi đi..."

"Ngươi mẹ nó đến cùng có đi hay không? !" Trần Tư Văn phát hỏa, đôi mi thanh tú hơi nhíu: "Có phải hay không có chuyện gì giấu chị?"

"Em có thể có chuyện gì? ! Em khách khách khí khí mà chị còn tức giận." Trán Trần Vũ đầy mồ hôi, quay người đi về phía trường học: "Được, em đi được chưa."

Đi vài bước, hắn quay đầu, chỉ thấy Trần Tư Văn vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi.

Trần Vũ: "..."

【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +1 】

Không có cách, Trần Vũ chỉ có thể tiếp tục cất bước, xuyên qua cửa trường, tiến vào lầu dạy học mới nhìn thấy Trần Tư Văn rời đi.

"Hô..."

Khẽ thở phào, Trần Vũ cũng muốn rời đi.

Nhưng bả vai đột nhiên bị vỗ một cái từ phía sau.

"Ai?"

Hắn vô ý thức quay đầu, phát hiện là nữ lớp trưởng lớp mười hai A hai.

"Thật đúng là cậu hả?" Nữ lớp trưởng đeo cặp sách, nhíu mày: "Cậu không phải bị khai trừ rồi sao? Trở về làm gì?"

"Liên quan gì đến cô?"

"Làm sao không liên quan? Tôi là thành viên của hội học sinh, ngoài nhân viên nhà trường thì người khác không thể tùy tiện đi vào trường."

"OK! Tôi hiện tại liền đi."

"Trường học này là nơi cậu muốn tới là tới, muốn đi là đi sao?"

"..." Trần Vũ: "Ngươi mẹ nó có bệnh phải không?"

Nữ lớp trưởng biến sắc: "Ngươi tại sao lại mắng chửi người? !"

"Cuối cùng là cô muốn cái gì?"

"... Tôi chỉ muốn hỏi một chút, gần đây có phải cậu đang xài đồ trang điểm phải không? Xài hiệu gì vậy? Làn da cậu làm sao trở nên tốt như vậy..."

Trần Vũ: "... Dùng hiệu phóng xạ, cô có thể xài thử một chút."

"Không nói thì thôi." Nữ lớp trưởng bất mãn lui lại một bước: "Không cố gắng nâng cao thực lực, chỉ lo những cái lòe loẹt, thảo nào bị khai trừ."

Trần Vũ: "..."

"Trường đại học đều thi không đậu, dù cho có đẹp trai thì làm được cái gì? Chỉ xứng ở tầng dưới chót lăn lộn."

Nghe vậy, Trần Vũ cười, móc ra một điếu thuốc nhóm lửa, nhét vào trong miệng, hút sâu một hơi, phun trên mặt ở nữ lớp trưởng.

"Cậu. . . Cậu làm gì vậy? !"

"Cô nói đúng, tôi biết mình không thi đậu được trường đại học nên cũng không muốn thi." Nói, Trần Vũ quay người rời đi: "Liền thi đại học trọng điểm chơi một chút."

"Đại học trọng điểm?" Nữ lớp trưởng chán ghét bĩu môi nói: "Đại học trọng điểm là nơi cậu có tư cách để thi sao?"

...