Trần Vũ có thể nhớ rõ Hình Bích như vậy, không phải là bởi vì thành tựu mà Hình Bích lấy được.
Mà là bởi vì Trần Tư Văn... Chị của Trần Vũ chính là bị nữ nhân này phế bỏ.
Trong trí nhớ, lúc ấy Trần Vũ học lớp mười, thân ở hiện trường, ngay tại lôi đài thi đại học bên dưới, tận mắt nhìn thấy chị của mình bị Hình Bích đánh nát khí hải.
Đánh nát Trần Tư Văn hết thảy tiền đồ.
Nhưng dù là vậy, Trần Vũ đối với Hình Bích cũng chỉ là thấy ngứa mắt mà thôi. Cũng không có bao nhiêu "Cừu hận".
Bởi vì ở trên lôi đài thi đại học, bản thân liền ở vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Thực lực không đủ, còn không nhận thua, khó tránh khỏi thụ thương.
Có đôi khi giữ được tính mạng liền rất may mắn.
Thi đại học hàng năm, các thành phố lớn không bao giờ thiếu thương vong.
Tại cao võ "Loạn thế", mạng người cuối cùng chỉ là số lượng thống kê.
Huống chi Hình Bích cũng không phải cố ý hạ nặng tay.
Tính cách Trần Tư Văn chính là cố chấp, đối mặt bất cứ địch nhân nào đều toàn lực ứng phó, chiêu chiêu thẳng vào chỗ yếu hại.
Mà loại người này, thường thường mới có thể sống càng lâu...
Đứng tại chỗ, nhìn Hình Bích diễn thuyết trong chốc lát, Trần Vũ nghe được phiền chán, yên lặng chạy ra khỏi đội ngũ, rời đi thao trường.
Hắn tùy tiện tìm cây đại thụ, ngồi xổm ở phía sau cây, móc ra thuốc lá nhóm lửa, nhét vào trong miệng.
"Tê."
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +14 】
"Hô..."
Sương mù phun ra, tại không khí nặng nề áp bách dưới, chầm chậm lên cao, lại tiêu tán trong những cơn gió nhẹ quét qua.
Trần Vũ híp hai mắt, suy nghĩ như khói thuốc phất phới mờ mịt.
"Hình Bích..."
" Đại học Kinh thành."
" Đại học Kinh thành sao..."
"Hô —— "
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +16 】
"Hô..."
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +15 】
【 nhận ác tính khí thể... 】
Hút xong một điếu Hongtashan, Trần Vũ vểnh tai, nghe được diễn thuyết tại sân trường còn chưa kết thúc, liền lại móc gói thuốc ra.
Lần này, hắn trực tiếp rút ra năm điếu thuốc, toàn bộ nhóm lửa, bỏ vào trong miệng.
"Tê."
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +48 】
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Phổi khỏe mạnh +2; thân thể khỏe mạnh +2; thể chất +1; sức miễn dịch +1; tuổi thọ +2 】
" Đại học Kinh thành..."
"Ách."
...
Khi Hình Bích diễn thuyết xong xuôi rời đi bục phát biểu, Trần Vũ mới trở về đội ngũ trong lớp.
"Trần Vũ, vừa rồi em đi đâu đấy?" Thầy chủ nhiệm đi tới, trầm giọng hỏi.
"Đi vệ sinh."
"Đi nửa giờ?"
"Không có cách nào?" Trần Vũ buông tay: "Em nghe được nữ nhân kia nói chuyện, liền muốn đi ị."
Chủ nhiệm lớp: "..."
Trần Vũ: "Nhờ có nàng, bằng không em phải rặn bủn rủn chân tay."
"Phốc..."
Những bạn học xung quanh cũng nhịn không được cười ra tiếng.
Chủ nhiệm lớp trừng mắt lên: "Hôm nay tan học, viết 1000 chữ kiểm điểm!"
"Vâng." Trần Vũ gật đầu: "Đề mục chính là học tỷ Hình Bích tới, em không nên rặn nhiều như vậy."
"Ha ha ha..." Chung quanh học sinh cười lớn tiếng hơn.
Dẫn đến hiệu trưởng còn đang nói chuyện trên bục phát biểu liên tục liếc nhìn.
Chủ nhiệm lớp không dám nói thêm nữa, đành phải hung hăng trừng Trần Vũ một chút: " Ban đêm ngươi xem ta làm sao thu thập ngươi!"
Ước chừng hai mười phút sau, đại hội động viên kết thúc.
Những người lãnh đạo trên đài chủ tịch rời tiệc.
Toàn trường học sinh thì trở về lớp theo thứ tự, tiếp tục tu luyện.
Trở lại trong lớp, chủ nhiệm lớp cũng không có răn dạy Trần Vũ.
Bởi vì sẽ lại quấy rầy đến những bạn học khác.
Trần Vũ tự nhiên cũng rõ ràng điểm này, hoàn toàn không có đem uy hiếp trước đó của ông thầy để ở trong lòng.
Trần Vũ thậm chí không có ý định viết 1000 chữ kiểm điểm đều.
Học sinh đứng đắn ai lại viết kiểm điểm bao giờ...
Nhưng mà,
Hai giờ trước khi tan học, sự việc so với "Kiểm điểm" càng phiền toái hơn đã tới.
Cửa phòng của lớp mười hai A hai bị đẩy ra, hơn mười người nối đuôi nhau mà vào.
Trong đó có hiệu trưởng, giám thị trường học cùng các lãnh đạo, còn có không ít người mặc đồng phục cảnh sát nhân dân.
"Hiệu trưởng, đây là đã xảy ra chuyện gì..." Chủ nhiệm lớp liền khẩn trương vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Hiệu trưởng không để ý tới chủ nhiệm lớp, ánh mắt bén nhọn trực tiếp liếc nhìn toàn trường, lấy một giọng tràn ngập uy thế nói: "Ai là Trần Vũ, tự mình đứng ra."
Nghe tiếng, Trần Vũ đình chỉ tu luyện, vô ý thức nhìn về đám người trước cửa, thoáng nhìn qua thân ảnh của bà chủ cửa hàng thuốc lá.
"Nguy rồi!"
Trần Vũ đã biết xảy ra chuyện, lập tức giả bộ vẻ mặt mờ mịt, mắt nhìn trái phải, tựa hồ là đang tìm kiếm ai tên "Trần Vũ."
Nhưng trong lớp ánh mắt của các đồng học lại bại lộ bại lộ thân phận của hắn...
Thế là, hiệu trưởng, giám thị trường học, cùng các cảnh sát nhân dân đều đem ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hắn...
Bà chủ cửa hàng thuốc lá cũng nhìn hắn chằm chằm...
"Là hắn!"
Bà chủ chỉ hướng Trần Vũ: "Là hắn! Là hắn! Chính là hắn!"
Trần Vũ đành phải kiên trì đứng người lên: "Dạ chào thím, xin hỏi thím tìm con có chuyện gì không?"
"Hắn còn gọi tôi là thím!" Bà chủ giận quá: "Bắt hắn! Tên ăn trộm thuốc lá!"
Vừa nói xong,chủ nhiệm lớp cùng toàn bộ đồng học trong lớp lập tức giật nảy mình.
"Ăn. . . Ăn trộm thuốc lá?" Chủ nhiệm lớp ngạc nhiên: "Có phải hay không là có gì hiểu lầm? Trong lớp thì làm sao có học sinh hút thuốc lá? Trần Vũ cũng không hút thuốc lá thì làm sao lại ăn trộm thuốc lá đâu?"
"Đúng." Trần Vũ tán đồng gật đầu: "Em không hút thuốc lá."
Một cảnh sát lớn tuổi trực tiếp tiến lên, đầu tiên là móc ra giấy chứng nhận cho Trần Vũ nhìn một chút, sau đó lão luyện lục soát túi của hắn.
Rất nhanh, tìm ra một gói Hongtashan thuốc lá không còn lại bao nhiêu.
"Oa..." Toàn lớp xôn xao.
Trần Vũ cũng là nhíu mày, đảo mắt tả hữu: "Ai đem cái đồ chơi này nhét trong túi ta?"
Chúng đồng học: "..."
Chủ nhiệm lớp: "..."
Hiệu trưởng: "..."
Thấy không có người đáp lại, Trần Vũ nhìn về phía cảnh sát già: "Đồng chí cảnh sát,nhất định phải tra rõ ràng việc này. Thuốc lá cũng không phải là vấn đề nhỏ!"
"Đừng có chơi những trò xiếc vô dụng này." Mặt cảnh sát già không biểu tình, vung tay chế trụ Trần Vũ: "Anh dính líu đến tội trộm cắp, mời anh theo chúng tôi trở về đồn công an."
"Hiểu lầm! Các đồng chí bắt nhầm người rồi, cậu ta chỉ là một người học sinh!" Chủ nhiệm lớp luống cuống.
"Chính là hắn! Ăn trộm thì cũng thôi đi, còn ném mười đồng tiền nhục nhã tôi!" Bà chủ móc ra một cái máy tính bảng, phát video được ghi lại trong cửa hàng cho mọi người xem.
Quả nhiên, từ trong video có thể rõ ràng nhìn thấy, ăn trộm chính là Trần Vũ.
"Việc này. . . Việc này. . ." Chủ nhiệm lớp ấp úng.
Mà hiệu trưởng cùng thầy giám thị và các lãnh đạo thì sắc mặt tái xanh.
"Được rồi." Trần Vũ nhún vai: "Em thừa nhận em có cầm thuốc lá. Bởi vì bà thím này không chịu bán cho em, mà lại em cũng đã để lại tiền cho bả rồi, sao còn có thể gọi là trộm đâu?"
"Để lại tiền? Cậu nói là tờ 10 nguyên sao?" Già cảnh sát nhân dân mở miệng.
"Đúng vậy! Em còn chưa tìm bà ấy thối tiền lẻ, vậy mà bà ta lại còn báo cảnh sát? Bà ta quá đáng lắm luôn ý? Cảnh sát cũng không có nhiều lực lượng như vậy à?"
"Thối tiền lẻ?" Bà chủ huyết áp lên cao: "Một gói Hongtashan có giá 1680, ngươi liền ném mười đồng tiền, còn phải tiền lẻ cho ngươi?"
"Vãi Luyện? 1680?" Trần Vũ kém chút cắn trúng đầu lưỡi: "Bà bán thuốc lá hiệu Himalaya hay sao?"
Lão cảnh sát nhân dân chăm chú quan sát biểu lộ của Trần Vũ, xác nhận đối phương không phải là đang giả vờ thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, liền buông lỏng tay: "Cậu không biết giá bán thuốc lá sao?"
"Mặc kệ tôi có biết hay không, một gói Hongtashan giá 1680 nguyên cũng quá điên cuồng đi à nha? Thương nhân có lòng dạ hiểm độc như vậy không xử bắn thì giữ lại để ăn tết sao?"
Đám người: "..."