Liêu Hồng Mai nghe thấy thế lập tức thét chói tai: “Cái gì? Còn muốn Thanh Thanh nhà chúng tôi nuôi cậu?”
Lộc Minh Sâm tỏ vẻ thấu hiểu, nói: “Yên tâm, tiền thuê vệ sĩ tôi sẽ tự trả, tiền thuốc men đã trả hơn nửa rồi, hơn nữa nhà họ Lộc sẽ tìm cho cô ta công việc không tệ, cô ta hoàn toàn có thể chịu đựng nổi gánh nặng này.”
“Dựa vào đâu?” Liêu Hồng Mai nổi giận.
Lộc Minh Sâm khẽ cười một tiếng: “Dựa vào cô ta phải giữ lại thể xác và tình cảm thuần khiết cho anh Hướng Dương thân yêu của cô ta.”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh tái nhợt, Liêu Hồng Mai cũng ý thức được điều gì đó, lập tức như con vịt bị bóp cổ, tất cả lời muốn nói đều kẹt giữa cổ họng, nói ra không được nuốt xuống không xong, sắc mặt đỏ bừng lên.
Ông cụ Lộc nhíu mày: “Minh Sâm, con nói vậy là có ý gì?”
“Tôi làm vậy cũng vì đề phòng nguy hiểm mà thôi. Dù sao tôi cũng là người bị liệt, cô gả cho tôi không tổn thất gì, đợi hộ khẩu và việc làm tới tay, cô trực tiếp ngược đãi tôi tới chết người khác cũng không biết, sau đó có thể hợp tình hợp lý thừa kế tất cả tài sản của tôi, kết hôn sinh con với anh Hướng Dương thân yêu của cô…”
Lộc Minh Sâm nhìn Tô Thanh Thanh và Liêu Hồng Mai thở dài: “Tôi vẫn luôn cho rằng nhà họ Lộc giỏi về tính kế, không ngờ so với nhà họ Tô các cô vẫn kém hơn một chút.”
Tô Nhuyễn:……
Mắng nhà họ Tô còn không quên dẫm nhà họ Lộc một phát, công kích người khác không phân biệt quân địch quân ta, như vậy tốt sao?
Chẳng trách Tô Thanh Thanh lại cảm thấy anh là vai ác.
Hơn nữa người bình thường khi kết hôn cùng lắm là suy xét khi ly hôn sẽ phải phân chia một nửa tài sản, còn người này đã trực tiếp nghĩ tới kịch bản giết chồng theo trai rồi.
Tô Thanh Thanh không ngờ không phải Lộc Minh Sâm cũng trọng sinh, mà là anh đã biết chuyện giữa cô ta và Hoắc Hướng Dương, điều này khiến cô ta vô cùng luống cuống.
Ông cụ Lộc cũng rất tức giận, sa sầm mặt xuống nhìn Tô Thanh Thanh, nói: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Cô có bạn trai rồi?”
Lúc này Lâm Mỹ Hương cũng đã hiểu ra được ý trong lời Lộc Minh Sâm nói, bà ta cũng giận không chịu nổi: “Tôi biết ngay mà, đang yên đang lành lại chạy tới đòi gả cho Minh Sâm, hóa ra là vì ý đồ như vậy! Đúng là quá độc ác!”
Tô Thanh Thanh lớn tiếng nói: “Không phải tôi, thật sự không phải thế!”
Lộc Minh Sâm cười nói: “Nhà người kia đang ở ngay dưới lầu đó, hay là tôi nhờ người gọi bọn họ lên đây nhé?”
Liêu Hồng Mai thốt lên: “Không phải, bọn họ chỉ tới xem bệnh thôi!”
Chậc chậc, Tô Nhuyễn khẽ lắc đầu.
Liêu Hồng Mai cũng phản ứng lại, mình vừa bị bắt nọn.
“Không phải…” Đầu óc Tô Thanh Thanh xoay chuyển nhanh chóng, cô ta muốn từ hôn, nhưng mà đối phương cảm thấy cô ta không thích hợp chủ động từ hôn là một chuyện, còn cô ta thông đồng bị ép từ hôn lại là chuyện khác.
Đời này cô ta phải làm bà chủ nhà giàu vẻ vang, tuyệt đối không thể khiến thanh danh bị hư hỏng.
Hơn nữa bây giờ cô ta còn không muốn từ hôn lắm…
“Em không biết anh Minh Sâm nghe được chuyện ấy từ chỗ nào…” Nói tới đây, mắt cô ta còn nhìn qua phía Tô Nhuyễn: “Nhưng từ trước tới nay, em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hại người mưu đoạt tài sản.”
Tô Thanh Thanh dùng vẻ mặt chân thành nhìn về phía ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương: “Trước đó, cháu không hề biết anh Minh Sâm lại có nhiều tài sản như vậy, sao có thể nghĩ tới chuyện ấy?”
“Trước đây khi nhà họ Lộc tới cầu hôn, người trong thôn truyền với nhau sau này khả năng anh Minh Sâm sẽ bị tê liệt cả đời, sau đó chị gái cháu khóc lóc thảm thiết nói không muốn gả, cháu với chị ấy cùng lớn lên bên nhau, thấy chị ấy đáng thương như vậy, nên mới nhất thời xúc động tìm lý do muốn gả qua bên này thay chị gái cháu.”
“Kết quả mấy ngày hôm trước, cháu gặp được Hoắc Hướng Dương tới xem mắt chị gái cháu, anh ấy là nam sinh cháu từng thích hồi học cấp ba, sau khi gặp người ta nhất thời đầu óc cháu có chút không yên.”
“Nhưng mà cháu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ gả cho Hoắc Hướng Dương, dù sao người anh ấy thích cũng là chị gái cháu, ông nội Lộc có thể nhờ người đi điều tra rõ chuyện này.”
Đúng là lưỡi không xương có khác, lời này vừa là lấy lui làm tiến, đồng thời còn không quên đào hố cho Tô Nhuyễn.
Khả năng do cô ta sợ Tô Nhuyễn sẽ xen miệng vào, nên nói vô cùng nhanh, căn bản không cho Tô Nhuyễn có cơ hội phản bán. Vì chứng tỏ lòng mình, Tô Thanh Thanh còn kiên định nói tiếp: “Nếu mọi người vẫn không tin cháu, cháu đồng ý hết những điều kiện anh Minh Sâm vừa nhắc tới.”
Quả nhiên nghe xong ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương đều có chút do dự.
Lộc Minh Sâm lại khẽ cười một tiếng, nói: “Sau đó đợi tôi chết lại thừa kế di sản của tôi?”
Tô Thanh Thanh ấm ức nói: “Em đã nói rồi, trước đây em không hề biết anh có nhiều tài sản như vậy.”
Lộc Minh Sâm: “Nhưng bây giờ cô biết rồi, còn biết cả chuyện có thể ngược đãi chết tôi để thừa kế di sản.”
Tô Thanh Thanh:……
Người này nói chuyện quá không đạo lý!