Chương 3: Tô Thanh Thanh cũng trọng sinh

Tô Nhuyễn gấp gọn chăn xong mới đi ra ngoài, đúng lúc gặp phải Tô Thanh Thanh cũng bước ra từ căn phòng phía đông.

Nói thật ra, diện mạo của Tô Thanh Thanh không kém, làn da trắng nõn, mắt quỳnh mũi hạnh, là kiểu xinh đẹp ngây thơ, giống như mối tình đầu trong truyện ngôn tình.

Chỉ là cách đi đứng ăn nói của cô ta luôn điệu chảy nước, đặc biệt là khi làm nũng, luôn khiến Tô Nhuyễn nhớ tới mấy cô gái làm nghề livestream đời sau, lúc nào cũng nũng nịu xin các anh trai tặng quà. Nghe nói đám streamer đó đều được huấn luyện chuyên nghiệp dạy cách nói năng, rất được đàn ông yêu thích.

Nhìn thấy Tô Nhuyễn, Tô Thanh Thanh mỉm cười ngọt ngào, đáy mắt lại mang theo cảm giác hơn người: “Chị, chào buổi sáng.”

“Còn sáng cái gì nữa?” Bà cụ Tô mở miệng mắng: “Mặt trời đã phơi mông rồi, có ai lười giống mày không, ngủ tới mặt trời lên cao mới dậy! Sau này về nhà chồng còn như vậy chắc chắn nhà chồng sẽ đánh chết mày!”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh cứng đờ, xấu hổ định vuốt tóc che giấu, kết quả lại không sờ thấy gì, còn bị bà cụ lải nhải thêm một trận: “Mày lại làm cái trò gì thế này? Bị ngã choáng váng chưa khỏi hẳn à?”

Hóa ra là do cô ta đã cuốn gọn tóc vòng quanh chiếc khăn lông, búi trên đỉnh đầu. Đây là kỹ xảo nhỏ để tạo thành tóc quăn đời sau, bà cụ không biết, cho rằng cô ta lại đang gây chuyện.

Nhìn ánh mắt trào phúng của Tô Nhuyễn, Tô Thanh Thanh hít sâu một hơi, dứt khoát không chấp nhặt với bà cụ, chỉ hỏi: “Bà nội, đã mua cá chưa? Nghe nói Hoắc Hướng Dương rất thích ăn cá.”

“Không mua.” Bà cụ Tô bực mình nói: “Thứ đó vừa phí dầu vừa phiền toái, có thịt kho tàu còn chưa đủ cho nó ăn à?”

Tô Thanh Thanh hơi sốt ruột: “Ai nha, bà nội đãi khách sao không chuẩn bị món người ta thích ăn?”

Bà cụ Tô nói: “Không biêt câu khách nghe theo chủ à? Nó còn chưa trở thành cháu rể nhà chúng ta đâu.”

Nói tới đây, bà cụ lại nghi ngờ hỏi Tô Thanh Thanh: “Sao mày biết Hoắc Hướng Dương thích ăn cá?”

Đời trước có ai là không biết Hoắc Hướng Dương thích ăn cá? Không chỉ biết, mà mỗi khi Hoắc Hướng Dương tới nhà, bọn họ đều nấu ít nhất hai món cá để chiêu đãi, sợ anh ta ăn không ngon.

Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, thuận miệng trả lời có lệ: “Nghe người ta nói, trước đây Hoắc Hướng Dương cũng là nhân vật phong vân trong trường Nhất Trung, rất nhiều người biết sở thích của anh ấy.”

Nghĩ tới kế hoạch hôm nay, cô ta không tiếp tục dong dài với bà cụ nữa, mà trực tiếp nói với Liêu Hồng Mai: “Mẹ cho con chút tiền, con đi mua cá.”

Liêu Hồng Mai biết chuyện hôm nay liên quan tới hạnh phúc cả đời con gái mình, cũng không keo kiệt, lập tức vào phòng lấy tiền: “Ngoài cá ra, xem Hướng Dương còn thích ăn gì không, đều mua về.”

Sau đó bà ta quay đầu lại cười nói với bà cụ Tô đang trừng mắt với mình: “Mẹ, không phải Thanh Thanh cũng vì Nhuyễn Nhuyễn sao, Hoắc Hướng Dương là người thành phố lớn đi nhiều biết nhiều, có tiền đồ đó.”

Bà cụ nghe nói thế cũng không nghi ngờ, dù sao chuyện hôn sự này cũng vì nhị phòng có lỗi với Tô Nhuyễn, khả năng trong lòng bọn họ cũng áy náy.

Liêu Hồng Mai cười nói: “Nghe nói lần này Hoắc Hướng Dương trở về từ phương nam, chẳng những đã trả hết số nợ trong nhà do mẹ cậu ta bị ốm phải đi vay mượn, còn định tự mình mở nhà máy, sau này mẹ có cháu rể là xưởng trưởng rồi.”

Bà cụ nghe thấy vậy, cuối cùng trên mặt mới lộ ra nụ cười, đương nhiên bà cũng hy vọng cháu gái mình gả cho người tốt.

Nếu không phải vì năm nay khi thi đại học, đột nhiên Nhuyễn Nhuyễn nhà bà bị tiêu chảy, tám chín phần mười Nhuyễn Nhuyễn đã là sinh viên rồi. Diện mạo càng không cần phải nói, khắp làng trên xóm dưới cũng không tìm ra được người nào xinh đẹp như cháu gái bà.

Vốn dĩ bà cụ nghĩ, đợi Tô Nhuyễn thi được vào xưởng sắt thép trong huyện rồi tìm công nhân kết hôn là tốt nhất, nhưng đột nhiên nhà họ Lộc lại chạy tới cầu hôn, kết quả khiến chuyện hôn nhân của hai đứa cháu gái nhà bà đều lung tung rối loạn.

Hiện giờ Thanh Thanh phải gả cho người tàn tật, sống thủ quả cả đời, Nhuyễn Nhuyễn cũng phải vội vàng tìm nhà chồng trong vòng hai tháng.

Để chọn được nhà tốt cho Tô Nhuyễn, trong khoảng thời gian này bà cụ cũng rất nóng ruột, may mà Hoắc Hướng Dương xuất hiện.

“Vẫn là Nhuyễn Nhuyễn nhà ta tốt số.” Bà cụ Tô cười ha hả, nói: “Ban đầu bà còn nghĩ, lần này Nhuyễn Nhuyễn nhà ta phải chịu ấm ức rồi, không ngờ nhà họ Hoắc lại từ huyện tới đây hỏi thăm, nhà bọn họ cũng không kém gì gia đình công nhân.”

Tô Thanh Thanh về phòng cởi tóc ra nghe thấy thế, lập tức bĩu môi trào phúng: Tốt số sao? Chẳng qua là vì có vầng sáng của vai chính mà thôi.

Đời này để cô ta cho bọn họ xem ai mới là người tốt số chân chính.

Liêu Hồng Mai cũng có chút không vui, lời này của bà cụ giống như chỉ có Tô Nhuyễn mới xứng đôi được với Hoắc Hướng Dương vậy, nhưng mà để không lộ ra mục đích, bà ta vẫn cười phụ họa: “Còn không phải sao, vẻ ngoài anh tuấn còn có bản lĩnh, tuy rằng hoàn cảnh gia đình hơi nghèo, nhưng sau này chắc chắn sẽ phát đạt.”

“… Hôm nay chúng ta không thể chỉ xem thằng nhóc nhà họ Hoắc kia, phải xem xét kỹ cả mẹ và em gái cậu ta nữa, đừng để bọn họ bắt chẹt chúng ta.”

Bà cụ Tô có chút kinh ngạc: “Hôm nay cô ra dáng mẹ vợ quá nhỉ?”

Liêu Hồng Mai chột dạ nháy mắt, cười nói: “Xem mẹ nói kìa, từ nhỏ Nhuyễn Nhuyễn đã bị cha con bé đặt nuôi ở nhà chúng ta, không kém gì con gái ruột của con, nói ra thì con còn có tư cách làm mẹ vợ hơn mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng của con bé ấy chứ?”

Nhắc tới Đỗ Hiểu Hồng, vợ thứ hai của Tô Văn Sơn, bà cụ lập tức cảm thấy con dâu của thằng hai nhà mình thuận mắt hơn nhiều. Nói ra thì vốn dĩ là do nhị phòng nợ Tô Nhuyễn, đúng là nên để bụng. Vì thế bà cụ nói tiếp: “Được! Hôm nay để cô làm mẹ vợ đấy, nhớ phải nghiêm túc trấn ải cho Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta.”

Tô Nhuyễn bưng chậu rửa mặt tới phòng bếp múc nước, nghe thấy thế không nhịn được cười nhạo: Bà cụ vẫn thường ba phải, sợ là bà ấy không nghĩ đến, Liêu Hồng Mai thật lòng muốn làm mẹ vợ của Hoắc Hướng Dương đâu nhỉ?

Có điều chuyện này khiến cô có thể xác nhận, mấy ngày trước sau khi va vào nhau bị ngã, người trọng sinh không phải chỉ mình cô, còn có cả Tô Thanh Thanh.

Phải biết rằng đời trước vào lúc này, Tô Thanh Thanh đang một lòng một dạ muốn gả tới nhà họ Lộc hưởng phúc, căn bản chướng mắt Hoắc Hướng Dương.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ tích cực hiện giờ thì… Chậc! Đời trước giấc mộng được làm phu nhân tướng quân cao cao tại thượng thất bại, nên đời này định đổi sang làm phu nhân nhà giàu vẻ vang sao?

Chỉ là thời gain hai người trọng sinh không khéo lắm, trước khi hai người trọng sinh Tô Thanh Thanh vừa mới cướp việc hôn nhân với nhà họ Lộc từ tay cô rồi, cũng đã gặp mặt người lớn nhà họ Lộc định ra hôn sự.

Bây giờ Tô Thanh Thanh lại muốn gả cho Hoắc Hướng Dương, Tô Nhuyễn có chút tò mò, không biết cô ta chuẩn bị lăn lộn thế nào đây.