Chương 8: Cơ Duyên Của Nghị Điền

Sau khi nhìn thấy Lý Nham thể hiện, nàng há hốc mồm.

- Sao..

- Sao ngươi có thể làm được điều đó!

- Bất khả tư nghị.

Nàng liên tục nói ra.

- Suỵt.

- Ngươi đứng nói với ai nha là ta tiêu diệt yêu thú đó nha.

Lý Nham nói với nàng.

Nàng ngẩn người ra "Sao hắn ta lại muốn che dấu?", sau đó hỏi.

- Sau, ngươi lại muốn che dấu?

- Bí mật.

Lý Nham vừa nói vừa cười đi về lều tỏa vẻ ngầu.

Sau đó nàng lại hỏi hắn.

- Ta là Nhiếp Linh, còn ngươi tên gì?

- Lý Nham.

Chỉ hai từ "Lý Nham" phát ra đã khiến cho cô nàng Nhiếp Linh nhớ thật kĩ tên của hắn.

Sau đó hắn đi vào lều làm một giấc đến sáng.

Cuộc thi đã tới ngày thứ hai.


Tại một trúc viên tại Cố Nhân Tông.

- Thưa, chưởng môn!

- Cuộc chiêu mộ đệ tử lần này, có nhiều nhân tài hơn mấy năm trước.

Một bóng người quỳ xuống báo cáo với người gọi là chưởng môn của Cố Nhân Tông.

Chưởng môn của Cố Nhân Tông gật đầu nhẹ sau đó vẩy tay cho người lui xuống.

Sau đó, hắn nhìn ra bên ngoài giọng háo hức nói.

- Xem ra, ông trời cũng giúp chúng ta rồi.

- Đúng vậy, Lưu Phong.

Một thân ảnh xuất hiện đằng sau chưởng môn của Cố Nhân Tông nói.


Hiện tại, Lý Nham cùng Nghị Điền đang đi với nhau.

Chợt Lý Nham hỏi.

- Ngươi có muốn đạt một số cơ duyên ở nơi này không?

Nghị Điền nghi hoặc hỏi lại.

- Ý ngươi là gì?

- Ngươi không hiểu sao?, cơ duyên cho ngươi, sao muốn ta giúp ngươi tìm một cái tốt cho ngươi không?

Lý Nham nói.

- Được chứ?, vậy thì ta cảm ơn trước.

Nghị Điền cười cười.

- Được rồi, đi theo ta.

Lý Nham bắt đầu dẫn Nghị Điền đi theo, tìm kiếm cơ duyên cho hắn.

Đi một lúc thì Lý Nham dừng lại, Nghị Điền ở sau hắn bước tới hỏi.

- Có chuyện gì sao?

- Ngươi đi lại cái hang động ở đó đi, trong đó có cơ duyên phù hợp với ngươi nhất.

Lý Nham nói.

- Thật sao?, để ta thử.

Nghị Điền hoài nghi nhưng hắn vẫn đi tới.

Bước chân vào trong, hắn tiếp tục đi xuống theo lời chỉ dẫn của Lý Nham ở phía sau.

- Được rồi, ngươi cứ đi xuống tiếp, đi đến khi nào ngươi có thể nhận ra được sự khác biệt ở xung quanh mình.

- Nhớ kĩ lời ta nói đấy.

Lý Nham ở phía sau Nghị Điền nói, sau đó dừng bước, để lại Nghị Điền tiếp tục đi xuống phía dưới.

Trong một hang động đen tối, Nghị Điền không thấy một ánh sáng, chợt sau đó hắn cảm nhận được một thứ gì đó quen thuộc với mình, Nghị Điền tiếp tục đi xuống.

Bịch!

Hắn đột nhiên bị ngã xuống một hang động khác, điều lạ là hắn thấy hang động này có những ánh sáng len lỏi trong góc hang, bước về một phía, hắn thấy một cây đao, bị rỉ qua nhiều năm.

Nghị Điền bước tới gần, bỗng chốc hắn cảm nhận được hơi thở quen thuộc đến lạ thường đến từ thanh đao. Sau đó hắn thử cầm nó lên.

Tất cả những chổ bị rỉ trên thanh đao bỗng nhiên bị biến mất hết, thanh đao lúc này trở về vẻ nguyên thủy của mình là một thanh đại đao màu xanh. Khi Nghị Điền cầm nó lên, cảm giác quen thuộc như đã từng cầm nó hàng vạn năm xuất hiện rồi lại biến mất một cách cực kỳ nhanh chóng.

Biết đây là cơ duyên của mình, Nghị Điền liền nhỏ giọt máu vào thanh đao để nhận chủ.

Một lúc sau, Nghị Điền tu vi từ Luyện khí trung kỳ một bước tiến vào Trúc cơ trung kỳ, đó là bỏ qua một đại cảnh giới a.

Sau khi tiếp nhận thành công, Nghị Điền đi lên lại, khi hắn bước lên tất cả vẫn như thế, cái vẻ đen tối của hang động và cái ánh sáng từ lối ra chiếu xuống háng.

Bước lên, hắn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng chờ mình ở cửa hang. Đó là Lý Nham.

- Sao rồi, ngươi đạt được cái gì?

Lý Nham hỏi Nghị Điền đạt được gì, nhưng thực chất hắn đã biết từ trước.

- Một thanh đại đao, nhưng ta không biết tên của nó.

Nghị Điền trả lời.

- Thế thì ngươi đặt tên cho nó đi.

Lý Nham lại nói.

- Để xem..

- Tuyệt Thế Đại Đao đi.

Nghị Điền nói với vẻ mặt hưng phấn.

- Mà nè, tại sao khi ta cầm nó lên thì ta lại cảm giác được một cảm giác cực kỳ thân thuộc vậy?

Nghị Điền hỏi Lý Nham.

- Ngươi không cần biết nhiều, khi ngươi đủ mạnh sẽ tự nhiên biết.

Nghe Lý Nham nói vậy, Nghị Điền cũng không hỏi tiếp.

Vừa vặn, Lý Nham vừa mới đi mua một cái túi không gian, hắn đưa cho Nghị Điền.

- Chưa gặp tử nạn thì đừng sử dụng nó.

Nghị Điền giơ tay lấy, nghe thấy Lý Nham nói thế cũng gật đầu.

Rất nhanh, ngày thứ hai cũng kết thúc, Lý Nham cùng Nghị Điền quay trở lại lều.


- Hôm nay là ngày cuối cùng a, ta cuối cùng cũng tìm được hết linh thảo cần tìm rồi.

Một thư sinh nói.

- Hôm nay là ngày cuối cuộc thi, cũng là ngày cuối của đời ngươi, haha!

Bỗng đằng sau thư sinh này phát ra âm thanh.

Một bóng đen lao ra nhanh như chớt, cắt thư sinh này thành hai nửa.

Hắn ta cầm lấy túi của thư sinh bất hạnh kia rồi cùng đồng bọn tiến về khu rừng mùa đông.


Sáng thức dậy, Lý Nham cùng Nghị Điền bắt đầu tiến vào khu rừng mùa đông tìm một vài linh thảo trung cấp cho Nghị Điền.

Tiến vào một lúc, Lý Nham cảm nhận được sự hiện diện của bóng đen kia đang quan sát bọn họ.

Hắn vẫn không quan tâm, tiếp tục đi như không hề hay biết chuyện gì.

Đi được nửa khu rừng, tên kia vẫn quan sát bọn hắn, Lý Nham hiện ra vẻ bực bội nhưng không đáng kể lắm, hắn định cho tên kia một cú đi ra khỏi cuộc đấu.

Nhưng một khoảng khắc sau, Lý Nham nhìn thấy rừng linh thảo trung cấp. Ban đầu hắn cũng bất ngờ, một lúc sau hắn cũng nhận ra đây là trò của tụi trưởng lão nhằm giúp cho các người khó khăn có thể dễ dàng hơn.

Hắn đi tới lấy một vài cây linh thảo trung kỳ cho Nghị Điền.

Tên áo đen quan sát bọn hắn một hồi, thì thấy một khu linh thảo trung cấp, bèn nổi ý cướp, hắn đi xuống hiện ra thân thể.

- Hai tên các ngươi ngoan ngoãn mà giao hết đồ tại đây và ra khỏi đây thì ta sẽ cho ngươi sống.

...

...

...

- Này! các ngươi có nghe ta nói không vậy?

Vẫn là tiếng im lặng quen thuộc ấy. Hắn nổi giận nói.

- Hai tên các ngươi đúng là không biết điều, chịu chết đi!

Hắn lao vào tên nhìn có vẻ ốm yếu nhất ở đó là Lý Nham.

Khi dao của hắn chưa kịp chạm vào quần áo của Lý Nham thì đã bị một lực lượng từ Lý Nham đẩy xuống.

Lý Nham đã vận dụng "Không Gian Chi Lực" để thao túng độ nặng của không gian tại một khu vực hắn muốn.

Lúc này tên áo đen đã nhận ra người hắn không nên chọc vào.

- Đại nhân!

- Xin tha mạng cho tiểu nhân!

Lý Nham cũng lười để ý tới hắn, bèn giao cho Nghị Điền xử lý.

- Nghị Điền, ngươi hãy thử đấu với hắn ta đi, để xem ngươi làm tốt được tới đâu.

Biết mình sẽ không tránh khỏi, tên áo đen cũng liều mình đi chiến với Nghị Điền.